Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 37-1: Mạch Bách Hộ không sợ chết!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau hai ngày lưu lại Khai Bình Vệ, đoàn của Tam Bảo lên đường trở về Bắc Bình trước khi Yến Vương tiến kinh.

Khác với lúc đến, dù Tống Trung không ra mặt, nhưng thuộc hạ của hắn ta là Đô Chỉ Huy Dư Thiến đã thay đổi thái độ kiêu ngạo trước đó, đích thân tiễn đoàn của Tam Bảo ra khỏi thành. Ngay cả khi tình cờ gặp Thẩm Tuyên ở cổng thành, cũng phá lệ nở nụ cười tươi rói với y.

Lý do cho sự thay đổi này có liên quan đến việc Yến Vương sắp tiến kinh.

Vị "Đại Phật" này rời khỏi Bắc Bình, khiến Kiến Văn đế ở Nam Kinh không yên tâm, ăn không ngon, ngủ không yên. Còn Tống Trung và những người khác ở Khai Bình Vệ lại thở phào nhẹ nhõm.

Yến Vương không còn ở Bắc Bình, giống như ngọn núi lớn đè trên đầu mọi người đã được dời đi. Eo không còn cong, lưng có thể thẳng, giọng nói cũng cao hơn vài bậc. Về phần Kiến Văn đế và bá quan văn võ trong triều phải gánh bao nhiêu áp lực... Tống Trung và những người khác vô thức quay đầu, im lặng nhìn trời.

Mọi người cũng chỉ làm theo lệnh của hoàng đế, hoàng đế luôn nhân hậu, khoan dung độ lượng, chắc chắn sẽ thông cảm cho bọn họ... phải không?

Ở cổng thành, Tam Bảo đối với Thẩm Tuyên và Dư Thiến đều sẽ trưng ra bộ mặt tươi cười, nhưng khi nói chuyện, vẫn có thể nhận ra sự khác biệt gần xa.

Thẩm Thiên Hộ là người mình, cần phải giữ thể diện.

Còn Tống Trung và Dư Thiến, bây giờ chỉ có lịch sự xã giao, đợi Yến Vương từ Nam Kinh trở về, những ngày tốt đẹp của họ sẽ kết thúc, không cần thiết phải so đo.

Tam Bảo cười nói lời chia tay với Dư Thiến, khi quay sang Thẩm Tuyên, nhẹ nhàng vuốt tay áo, Thẩm Tuyên hiểu ý: "Thính Sự đi đường thuận buồm xuôi gió."

"Thẩm Thiên Hộ yên tâm dưỡng thương, Vương gia ở đó có ta thay mặt."

Nói xong cố ý liếc nhìn Dư Thiến, biểu cảm vẫn không đổi, nhưng ánh mắt thực sự rất sắc bén. Dư Chỉ Huy cười khan, chưa kịp giải thích, Tam Bảo đã nhảy lên ngựa, động tác sạch sẽ lưu loát, mang theo vẻ đẹp lãng tử hiên ngang.

Hoạn quan, cũng có khí phách nam nhi.

Mạnh Thanh Hòa đã đến đầu thành trực ban, thấy động tác lên ngựa của Tam Bảo, không ngoài dự đoán bị hớp hồn, nháy mắt vài phát.

Không hổ là Trịnh Hòa, nhà hàng hải vĩ đại, lưu danh sử sách trong tương lai, mặc dù nhà hàng hải này bị say sóng.

Tháng ba ở biên ải, tuyết vẫn rơi liên miên, không thấy chút dấu hiệu mùa xuân.

Chứng kiến đoàn người Yến Vương phủ rời đi, Dư Thiến thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói: "Thẩm Thiên Hộ quả nhiên có bản lĩnh."

"Ty chức tạ ơn Đô Chỉ Huy khen ngợi."

Dư Thiến: "..." Gã có khen y sao?

"Đô Chỉ Huy còn dặn dò gì nữa không? Hôm nay ty chức cần phải tuần tra ngoài thành, không dám chậm trễ."

"Tốt!" Dư Thiến lại cười lạnh: "Thẩm Thiên Hộ tận trung chức trách, còn nhớ phải trung thành với triều đình nữa đấy, rất tốt!"

"Tạ ơn Đô Chỉ Huy!"

Dư Thiến cài dao trong lời nói, nhưng Thẩm Tuyên vẫn lạnh nhạt, coi như không nghe thấy.

Một trận quân côn đánh xong, còn âm thầm ra tay hại người, không khác gì xé toạc mặt nhau.

Mỗi người một chủ, phải xem bản lĩnh của mình tới đâu. Sống hòa bình với nhau là chuyện không thể nào.

Dư Thiến bị Thẩm Tuyên chặn họng vài câu, không thể mượn chuyện này để gây sự, lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rời đi. Triệu Thiêm Sự vội vàng theo sau, quay người lại ra hiệu cho Thẩm Tuyên, ý tứ rất rõ ràng, làm tốt lắm!

Thẩm Thiên Hộ không nói gì, thực tế y có thể làm tốt hơn. Chỉ tiếc là chức quan kém vài bậc, nếu không, y nào chịu để Dư Thiến đắc ý đến vậy.

Khẩu dụ của Yến Vương đã đến, Tống Trung nhất định phải rời Khai Bình Vệ đến Bắc Bình, Đô đốc Thiêm Sự Trần Hanh trước đó bị bệnh đã "khỏi hẳn", không lâu sau sẽ nhận lệnh đến biên ải. Dù vẫn chưa có binh quyền trong tay, nhưng cấp bậc đặt ở đó, chỉ dựa vào Dư Thiến và những người khác nhất định không thể gây ra sóng gió lớn.

Những chuyện này Thẩm Tuyên hiểu rõ, Khai Bình Vệ Chỉ Huy Sứ Ty, bao gồm cả Tống Trung, Dư Thiến cũng hiểu rõ. Nếu không, Dư Thiến sao có thể hạ mình, đích thân đến cổng thành tiễn đưa. Cũng đời nào chịu lịch sự với Thẩm Tuyên đến vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »