Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 37-2: Mạch Bách Hộ không sợ chết!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơn nữa, Yến Vương vào kinh bái kiến tân Đế, bất kể mục đích là gì cũng xem như đang cho Kiến Văn đế mặt mũi. Dám gây chuyện lúc này, cho Yến Vương cái cớ để phàn nàn với triều đình, người đầu tiên xử lý Tống Trung không phải Yến Vương, mà chắc chắn là Kiến Văn đế.

Cho nên mới nói, thần tiên đánh nhau, cấp bậc Đô Đốc của Tống Trung, cũng chỉ mang số phậnc của bia đỡ đạn mà thôi.

Dư Thiến và Triệu Thiêm Sự trở về Chỉ Huy Sứ Ty, Thẩm Tuyên dẫn đầu một nghìn kỵ binh xuất thành.

Dù bị Từ Chỉ Huy và Triệu Thiêm Sự kéo chân, Tống Trung vẫn điều đi một nghìn kỵ binh dưới trướng Tɧẩʍ ɖυ Kích, sau đó lại trắng trợn cướp thêm năm trăm chiến mã.

Thẩm Tuyên không lên tiếng, lúc này có nói gì cũng vô ích.

Nếu không phải Yến Vương ép Tống Trung rời biên ải, sợ là quyền lãnh binh của y cũng không giữ được. Tống Trung không có quyền hạ bậc Thẩm Tuyên, nhưng có cách đào rỗng y.

Cá lớn ăn cá bé, cá bé ăn tôm, cũng chỉ như vậy mà thôi!

Sau khi Thẩm Tuyên xuất thành, bỗng dưng quay ngựa lại, nhìn về phía đầu thành xa xăm.

Một cơn gió Bắc thổi qua, hung danh của Thẩm Thiên Hộ đã truyền khắp biên ải, trong tuyết trắng tinh khôi, phi ngựa vung roi, đôi mắt đen sắc lạnh, thậm chí còn rét buốt hơn băng tuyết.

Trên tường thành, cũng mặc võ phục xanh, Mạnh Thanh Hòa vỗ vỗ ngực, không khỏi nghĩ đến Thẩm Tuyên dưới ánh nến đêm đó.

Sát thần trên chiến trường, hay quân tử như ngọc đây?

Cùng một người, lại có hai vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Tuyên khiến hắn dấy lên ham muốn tìm hiểu.

Mạnh Bách Hộ mím chặt môi, rất nguy hiểm, suy nghĩ này vô cùng nguy hiểm.

Mạnh Thanh Hòa đứng trong gió Bắc, thật lâu không nhúc nhích, chỉ mong rét lạnh nơi biên ải có thể làm nguội đi cái đầu đang hóng hừng hực của mình.

"Bách Hộ?" Cao Phúc bên cạnh thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, bèn hỏi: "Có phải vết thương chưa lành không?"

"Không sao." Mạnh Thanh Hòa lắc đầu: "Chỉ đang suy nghĩ vài chuyện."

"Là chuyện của Tạp Tạo Cục đó?" Cao Phúc nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói: "Thuộc hạ lại đi một lần nữa nhé?"

"Không cần." Mạnh Thanh Hòa đặt một tay lên viên gạch lạnh lẽo: "Chuyện này ta đã báo cho Thiên Hộ, Thiên Hộ sẽ tự sắp xếp."

"Vâng."

Cao Phúc không nói thêm gì nữa, Mạnh Thanh Hòa tạm thời bị lời nói của Cao Phúc dẫn dắt, tâm tư không nghĩ đến sắc đẹp nữa.

Triều đình nhà Minh rất coi trọng việc sản xuất vũ khí, thành lập hai cục Binh Trượng và Quân Khí, chuyên phụ trách sản xuất vũ khí. Các Tạp Tạo Cục trực thuộc các Ty, Vệ, Sở ở kinh thành và địa phương cũng có thể tham gia vào dây chuyền sản xuất, nhưng chủng loại và số lượng đều có quy định nghiêm ngặt. Ai vi phạm sẽ bị luận tội và xử phạt rất nghiêm khắc.

Sau nhiều lần từ chối, không phải Đại Sứ Tạp Tạo Cục làm khó Mạnh Thanh Hòa, mà thực sự người ta không thể giúp được việc này.

Thẩm Thiên Hộ có cách, nhưng lại đang vướng Tống Trung và những người dưới trướng hắn ta, Vệ Chỉ Huy Sứ Từ Trung luôn lấy cớ trốn tránh lệnh điều động biên quân của Tống Trung, trong lúc này, càng không thể bị nắm cái thóp "tư tạo hỏa khí". Vậy nên, trực tiếp giao bản vẽ cho Tam Bảo mang về Bắc Bình, đặt vào tay Yến Vương là hợp lý nhất.

"Thời thế loạn lạc, hành sự phải cẩn trọng hơn."

Thẩm Thiên Hộ không chỉ nói sự thật, cũng có ý nhắc nhở hắn. Mạnh Thanh Hòa bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, rất nhiều chuyện hắn suy nghĩ chưa đủ chu toàn. Người xưa có câu Tam Tỉnh Ngô Thân*, quả thực rất có ý nghĩa.

*Tam Tỉnh Ngô Thân: đại khái là sống phải chú ý thời cuộc mà làm việc.

Không thể đưa ra hàng mẫu, giao bản vẽ cũng có chỗ tốt. Thẩm Thiên Hộ vung tay lên, chữ "Thử" trên đầu Mạnh Bách Hộ cuối cùng đã được gỡ bỏ. Từ hôm nay trở đi, hắn chính là Bách Hộ hàm chính Lục Phẩm hàng thật giá thật, một chân bước vào ngưỡng cửa quan trường Đại Minh, có thể bước nốt chân còn lại hay không, thì phải xem nỗ lực sau này của hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »