Chương 37-3: Mạch Bách Hộ không sợ chết!

Còn về chuyện quân tử sát thần, mỹ nhân dưới nến gì đó... tạm thời cứ quên đi.

Vội vàng cũng vô ích, nếu không khéo, sợ là mạng nhỏ cũng không giữ được.

Nghĩ đến Thẩm Thiên Hộ trên chiến trường phi ngựa vung đao, gϊếŧ người như chém dưa thái rau, Mạnh Thanh Hòa không nhịn được sờ sờ cổ mình.

Thực ra hắn chỉ hơi tò mò…

Đúng, chỉ tò mò thôi. Không có tâm tư khác đâu, tuyệt đối không có!

Không ngừng thuyết phục bản thân, nhưng bóng lưng chắn trước người hắn trong gió tuyết, dung nhan như ngọc dưới ánh đèn mờ ảo, vẫn cứ quanh quẩn trong đầu hắn.

Mạnh Thanh Hòa suy sụp rồi.

Con mẹ nó, hắn còn cứu được không đây?

Mạnh Bách Hộ ngồi xổm xuống, hai tay chống lên tường thành, sấm chớp trên đầu nổ vang đùng đùng, Mạnh Thập Nhị Lang nước mắt lưng tròng.

Cao Tổng kỳ: "Bách Hộ, ngươi sao vậy?"

Mạnh Thanh Hoà lau nước mắt: "Bản Bách Hộ đang cảm thán ý chí kiên cường và tinh thần không sợ chết của mình, con mẹ nó thật đáng ca ngợi."

Cao Tổng kỳ: "..." Người đọc sách nói chuyện, quả thực rất cao thâm.

Thẩm Thiên Hộ đang tuần tra ngoài thành, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, người Mông Cổ? Sói hoang?

Phi ngựa quay lại, trời đất trắng xóa một màu, ngay cả cái bóng đen cũng chả thấy.

Thẩm Tuyên cau mày, cảm giác bị mãnh thú nhắm vào này, rốt cuộc là chuyện gì?

Tháng ba năm Kiến Văn thứ nhất, phủ Bắc Bình, nghi trượng Yến Vương đã được chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị lên đường đến Nam Kinh.

Trong đội ngũ, một cỗ xe Thân Vương bốn bánh đặc biệt nổi bật. Lộc tọa cao một mét, lốc đình cao gần hai mét, thân xe sơn màu đỏ, lan can bốn phía có tấm ván sơn đỏ bao quanh. Trước và hai bên xe đều có cửa sổ, bên trong trải thảm hoa đỏ, chiếu nằm từ gấm đỏ. Ghế tựa, chiếu ngồi, màn che, rèm đỏ, trang hoàng y hệt như nghi trượng của hoàng đế.

Yến Vương quen cưỡi ngựa, rất ít khi sử dụng mấy thứ này, cỗ xe lớn lộng lẫy kia sau khi được làm ra, phần lớn thời gian đều nằm ngủ đông trong phủ Yến Vương, ngoan ngoãn làm vật trang trí. Lần này, Chu Lệ quyết định mang nó đến Nam Kinh, ngay cả Yến Vương Phi cũng hơi cảm thấy khác lạ.

Nghi trượng đi ra khỏi cổng lớn, Chu Lệ mặc thường phục đỏ thêu rồng ngồi trong xe, tay đang lật xem vài tờ giấy vẽ.

Bản vẽ của pháo Hổ Đôn đã được giao cho hoà thượng Đạo Diễn, xưởng sản xuất vũ khí bí mật của Yến Vương đang được khởi động, liệu bản vẽ này có thể sử dụng được hay không, còn phải đợi các thợ thủ công nghiên cứu mới có thể kết luận.

Bây giờ trong tay Yến Vương không phải bản vẽ hỏa khí, mà là vài phương pháp bố trí quân đội. Phương pháp bắn súng hoả mai ba lần mà Cao Dương Quận vương đã trình trước đó cũng nằm ở đây. Ngoài ra còn có xa trận, binh trận, phối hợp kỵ binh và bộ binh. Nhìn càng nhiều, vẻ mặt của Yến Vương càng nghiêm túc hẳn lên.

Trực giác quân sự nhạy bén mách bảo hắn, những thứ này đưa vào trong quân, nhất định sẽ có tác dụng lớn!

"Tam Bảo."

"Nô tài có mặt."

"Vào đây trả lời."

"Vâng."

Cánh cửa bên hông xe được đẩy ra, Tam Bảo cúi người đi vào: "Nô tài bái kiến Vương gia."

"Tuyên Nhi đưa những thứ này cho ngươi, còn nói gì nữa?"

"Bẩm Vương gia," Tam Bảo cẩn thận nói: "Thẩm Thiên Hộ nói với nô tỳ, những bản vẽ này đều do Mạnh Bách Hộ làm ra. Thiên Hộ đã sửa những chỗ thiếu sót, mới dám dâng lên để Vương gia xem qua."

"Ừm." Yến Vương dựa người vào ghế mềm: "Có chút thú vị đấy."

Pháo Hổ Đôn, Yến Vương không hiểu rõ lắm, nhưng bài binh bố trận thì hắn là chuyên gia của chuyên gia.

Hầu hết khả năng đánh trận của Thẩm Tuyên đều do hắn dạy, có thể khiến Thẩm Tuyên coi trọng, đủ để thấy Mạnh Thanh Hòa không phải kẻ tầm thường.

Yến Vương hạ mắt, đặt mấy tờ giấy trong tay xuống.

"Ngươi thấy Mạnh Thanh Hòa thế nào?"

"Bẩm Vương gia, theo nô tài thấy, Mạnh Thanh Hòa có tài, nhưng làm người lại hơi lỗ mãng."

"Hửm?" Yến Vương hứng thú, có tài nhưng lỗ mãng?

"Nói rõ xem?"

"Bẩm Vương gia, là như thế này..."

Tam Bảo thuật lại cuộc đối thoại khi lần đầu tiên gặp Mạnh Thanh Hòa, trí nhớ siêu đẳng, không sót một chữ. Không chỉ gã lúc đó bị làm cho bối rối, Yến Vương nghe xong cũng im lặng một lúc lâu.

Đây nào phải lỗ mãng, cái này giống bị quân côn đánh hỏng đầu hơn…

"Theo nô tài thấy, người này tuy hành sự hơi thiếu quy củ, nhưng không phải là kẻ tâm cơ thâm trầm."

"Ừm."

Có tài, hành sự hơi lỗ mãng, không phải là kẻ tâm cơ thâm trầm, chỉ có người hiểu Yến Vương mới biết tiêu chuẩn dùng người của hắn.

Mạnh Bách Hộ coi như đã nợ Tam Bảo một ân tình lớn.

Nếu không có Thẩm Tuyên ở giữa khơi thông, ân tình này, Mạnh Thanh Hòa muốn nợ cũng không có cơ hội.

Yến Vương gật đầu: "Đợi Cô từ Kinh Thành quay về, ngươi lại đi Khai Bình Vệ một chuyến. Cô đã lâu không gặp Tuyên Nhi rồi, Mạnh Thanh Hòa, Cô cũng muốn gặp một lần."

“Nô tài tuân mệnh.”

Yến Vương rời đi, nhưng trong thành Bắc Bình vẫn chưa thấy yên tĩnh.

Chuyến này Yến Vương tiến kinh, chỉ có Cao Dương Quận vương Chu Cao Hú đồng hành. Vương Phi và Thế tử đều ở lại Bắc Bình, Chu Cao Toại cũng muốn đi theo, nhưng bị Yến Vương Phi kéo lại.

Thế tử Chu Cao Sí đích thân tiễn Yến Vương ra khỏi thành, nhìn Chu Cao Hú cưỡi ngựa, khí phách hiên ngang, trên khuôn mặt tròn trịa của Chu Cao Sí vẫn nở nụ cười hiền lành. Chu Cao Hú hiếm khi không trêu chọc người ca ca này, cả hai diễn một màn huynh hữu đệ cung trước cổng thành, vô cùng cảm động.

Yến Vương rất hài lòng, ai quản các ngươi có thật lòng đối đãi nhau hay không, nhưng nhi tử của lão tử, đến lúc mấu chốt vẫn phải tỉnh táo.

Bố Chính Sứ Bắc Bình Trương Bỉnh kinh ngạc, trong lòng trầm xuống.

Không phải nói Thế tử Yến Vương và Cao Dương Quận vương bất hòa sao?

Xem ra, muốn noi theo biện pháp thời Chu Vương, châm ngòi quan hệ phụ tử, huynh đệ, độ khó không phải bình thường đâu.

Kiến Văn đế ở thành Nam Kinh cũng không rảnh rỗi, hạ chiếu phái Hình Bộ Thượng Thư Bạo Chiêu, Hộ Bộ Thị Lang Hạ Nguyên Cát, Cấp Sự Trung Từ Tư Miễn và hai mươi tư người khác làm Phỏng Vấn Sứ, chia nhau tuần tra khắp thiên hạ, hỏi han cuộc sống của bách tính, xem thử thường ngày có gặp khó khăn gì, muốn triều đình hỗ trợ những gì, còn khảo sát cả quan lại, gặp việc khẩn cấp, có thể dễ dàng sai sử. Trong đó, Bạo Chiêu làm Phỏng Vấn Sứ Bắc Bình, khởi hành gần như cùng lúc với đoàn tùy tùng của Yến Vương đang thẳng hướng tiến về Nam Kinh.