Chương 38-1: Yến Vương tiến kinh

Cuối tháng ba, năm Kiến Văn thứ nhất, đoàn tùy tùng của Yến Vương đã đến Nam Kinh.

Đội thân Vương đi qua Tuyên Vũ Môn, người cầm cờ đi trước, nghi trượng thân Vương ở giữa, hoạn quan, người hầu theo sát cạnh nghi trượng, năm trăm hộ vệ, ai nấy y phục chỉnh tề, cưỡi ngựa oai phong, trong lúc di chuyển, tiếng vó sắt vang lên đều tăm tắp, kỵ binh trên ngựa vừa nghiêm trang vừa sắc bén.

Kỳ dẫn, kích y, kích trướng, nghi trướng* lần lượt đi qua, khiến bách tính hai bên đường phải thốt lên kinh ngạc.

*Kỳ dẫn, kích y, kích trướng, nghi trướng: thứ tự trong đoàn xe thân Vương, bao gồm cờ dẫn đầu, lộng che hai bên, mành vải phủ nghi trượng,….

Mặc dù Nam Kinh đã được chọn làm kinh thành từ lâu, nhưng từ thời Hồng Vũ đế, các thân Vương đều được cứ đi biên ải, trở thành phiên Vương. Các phiên Vương không được phép tiến kinh nếu không có chiếu chỉ, cảnh tượng uy phong như bây giờ quả thực hiếm thấy.

Hồng Lư Tự Khanh đích thân ra đón, đưa Chu Lệ về nghỉ tại Yến Vương phủ trong thành.

Đợi mãi không thấy Yến Vương, một hoạn quan mặc áo tím, thêu hoa hướng dương, đội mũ đen đi lên báo cáo, nói Yến Vương không khỏe, trên đường tiến kinh chẳng may bị phong hàn, phải tránh ra gió.

Quan viên phụng mệnh nghênh đón có chút ngớ người, Yến Vương bị phong hàn?

"Mong các Đại Hành Lệnh* tạo điều kiện thuận lợi."

*Đại Hành Lệnh: Các quan lớn kinh thành.

Hoạn quan cười hòa nhã, Hồng Lư Tự Khanh lau mồ hôi, rất khó xử, phiên Vương tiến kinh mà không gặp mặt quan viên nghênh đón, không hợp quy củ lắm đâu.

Cao Dương Quận vương Chu Cao Hú ngồi trên lưng ngựa, đợi đến mức sốt ruột, trừng mắt một cái, tay sờ bảo đao đeo bên hông.

Lưỡi đao chưa kịp rút ra, tiếng của Yến Vương từ trong xe ngựa vang lên.

"Cao Hú, không được vô lễ." Sau đó lại ho một trận: "Tam Bảo."

"Có nô tài."

"Mở cửa."

Hoạn quan vừa nói chuyện với Hồng Lư Tự Khanh lập tức quay người, chạy một mạch về phía trước, bước lên xe ngựa, đẩy cánh cửa nhỏ bên hông.

Trong xe, Yến Vương mặc thường phục đỏ thẫm, tựa đầu ngồi nghiêng, qua tấm rèm xe, thấy mặt mũi người ngồi có vài phần mệt mỏi.

Chính chủ đã lộ mặt, nếu còn muốn dây dưa thì chính là cố tình gây sự.

Tất cả mọi người trong Hồng Lư Tự lập tức hành lễ: "Bái kiến Vương gia."

Hồng Lư Tự Khanh và Tả Thiếu Khanh đang cung kính đứng đợi, Chu Cao Hú giục ngựa đi ngang, cố tình kéo dây cương, ngón cái đặt trên bảo đao, vỏ đao đen bằng da cá mập bị đẩy ra nửa tấc, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt hai người, Cao Dương Quận vương cười lớn.

"Lũ gà đất chó má, chỉ được thế này thôi!" Cười đủ, Cao Dương Quận vương hừ lạnh: "Dám cản đường phụ vương, thì lũ chuột các ngươi cũng nên nếm thử xem, bảo đao đã từng chém đầu giặc Mông Cổ của bản quận vương, sắc bén đến mức nào!"

Hồng Lư Tự Khanh và Tả Thiếu Khanh mặt mày tái mét, tay chân run rẩy.

Quá sức ngông cuồng!

Dưới chân thiên tử, uy hϊếp quan viên Tứ Phẩm của triều đình, đúng là quá mức kiêu ngạo. Mọi hành động của Cao Dương Quận vương đều công khai minh bạch, không có ý giấu diếm, ai có mắt đều sẽ thấy, hoạn quan bên cạnh nhanh chóng bẩm báo lại với Yến Vương “ốm yếu, mắc phong hàn”, nhưng Yến Vương trong xe ngựa vẫn không hề hé răng.

Chu Cao Hú liếc nhìn sắc mặt cứng đờ của đám quan viên, không thèm che giấu sự khinh thường và miệt thị trong mắt.

Rất nhanh, Kiến Văn đế cũng được nghe về hành động điên cuồng của Cao Dương Quận vương, ngài chống tay lên bàn, nhíu mày, siết chặt nắm đấm. Việc nhỏ nếu không nhịn ắt sẽ gây đại hoạ, Yến Vương mưu sâu kế hiểm, nhi tử của hắn đột nhiên phát rồ như vậy, nhất định có biến.

Kiến Văn đế nhịn!

Tiếc thay, Kiến Văn đế đã tính sai. Sự ngạo mạn của Cao Dương Quận vương chỉ là món khai vị, sau khi Yến Vương vào cung, mới là yến tiệc chính thức!

Theo nghi lễ Đại Minh, khi phiên Vương bái kiến tân quân lần đầu, phải mặc áo xanh thêu viền, mũ miện ngũ sắc, là lễ phục quy định từ thời Hồng Vũ, thể hiện sự tôn kính đối với tân thiên tử.

Không ngờ Yến Vương lại một mình một cõi, mặc thường phục vào cung.

Vốn là dịp nên trang trọng chỉnh tề, áo vest, quần âu, Yến Vương lại hết lần này đến lần khác chơi phong cách đường phố, áo pull, quần jeans, có thể không nổi bật sao? Có thể không khen một câu cá tính sao?

Trong Điện Phụng Thiên, Kiến Văn đế ngồi trên ngai vàng, nửa ngày không nói nên lời, quần thần ai nấy trợn tròn mắt.