Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 38-3: Yến Vương tiến kinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời của Trác Kính, tiền quân Tả Đoạn Sự Cao Nguy của phủ Đô Đốc đã từng đề cập, nay Trác Kính nhắc lại, xem như là cách tốt nhất để giữ vững hòa khí các bên.

So với việc Kiến Văn đế cử quan lại triều đình tiếp quản quân chính Bắc Bình, phái Phỏng Vấn Sứ tìm kiếm điểm yếu của Yến Vương, thì đáng tin cậy hơn nhiều.

Tiếc thay, Kiến Văn đế cứ như bị thiên thạch nện vào đầu, nói mãi không thông.

Nhận tấu sớ của Trác Kính, ngài đặt sang một bên, nói lời giống hệt vừa nãy: "Yến Vương là thúc thúc của Trẫm, là thân thích của Trẫm. Trẫm không thể làm như vậy."

Thấy Hoàng đế vẫn cắn chặt lý do vớ vẩn kia, Trác Kính tức giận, bây giờ ngài mới nhớ ra Yến Vương là thân thúc thúc? Vậy Chu Vương và Đại Vương là gì? Được tiên Hoàng nhặt từ bãi rác sao?

Trong cơn nóng đầu, Hộ Bộ Thị Lang vạ miệng: "Tùy Văn, Dương Quảng* không phải phụ tử sao!"

*Tuỳ Văn, Dương Quảng: Hai Hoàng đế thời nhà Tuỳ, cả hai là phụ tử, mối quan hệ phức tạp, sau này Dương Quảng bị nghi ngờ ám sát vua để kế thừa ngôi vị.

Kiến Văn đế im lặng hồi lâu, khi Trác Kính vẫn còn ôm hy vọng Hoàng đế trẻ tuổi sẽ quay đầu là bờ, thì ngài lại thở dài một tiếng: "Khanh nghỉ ngơi đi."

Nói cho dễ hiểu chính là: Thôi, câm mồm cho bố nhờ!

Không còn gì nghi ngờ nữa, đầu Kiến Văn đế chắc chắn đã bị đá nện!

Tiếp nối Giám Sát Ngự Sử Tằng Phượng Thiều, Hộ Bộ Thị Lang Trác Kính cũng hộc máu.

Yến Vương phủ, kinh thành.

Yến Vương vốn phải nằm liệt giường lại đang ngồi chễm chệ ngay chính đường, hai hoạn quan mặc áo bào xanh đứng đợi dưới sảnh.

"Nô tài bái kiến Yến Vương!"

Kiến Văn đế có thể quang minh chính đại bố trí gián điệp bên cạnh Chu Lệ, nhưng Chu Lệ không thể làm như vậy. Song, hắn vẫn có cách khác, hắn mua chuộc, lợi dụng hoạn quan bên cạnh Hoàng đế.

Hoạn quan thân cận với Hồng Vũ đế, cũng giống như ngoại thần, cuộc sống rất áp lực, ngày nào cũng sợ bay đầu.

Kiến Văn đế lên ngôi, hoạn quan không cần lo lắng tính mạng nữa, nhưng cuộc sống vẫn không dễ dàng.

Lúc này, sự xuất hiện của Yến Vương giống như một cơn mưa rào tưới mát.

Vài câu hỏi thăm, vài lần quà cáp, hoạn quan trong cung cảm kích không thôi, danh tiếng nhân từ của Yến Vương cũng được lan truyền rộng rãi.

Kiến Văn đế cũng sử dụng thủ đoạn tương tự, nhờ vào mị lực trời sinh, nhân cách cao thượng, cảm hoá Trưởng Sử Cát Thành của Yến Vương phủ, biến lão ta thành quân cờ nằm vùng bên cạnh Chu Lệ.

Đáng tiếc, chất nhi ngoan vẫn kém hơn Hoàng thúc một bậc, Kiến Văn đế chỉ nhắm vào một mục tiêu, đi con đường tinh nhuệ, Chu Lệ thì trải lưới rộng, thu mẻ cá lớn.

Hai hoạn quan đến mật báo đều tự nguyện làm tai mắt cho Yến Vương, trong đó có một người họ Vương tên Cảnh Hoằng, sau này sẽ là nhà hàng hải nổi tiếng ngang hàng với Trịnh Hòa. Hạm đội Đại Minh bảy lần vượt biển, Vương Cảnh Hằng tham gia năm lần, thậm chí còn cùng Trịnh Hòa làm Chính Sứ, ngao du khắp các nước.

Nhưng lúc này, y chỉ là một Giám thừa trong Lễ Giám Ty, chức vụ có vẻ cao, nhưng cuộc sống còn khổ hơn Tam Bảo hầu hạ bên cạnh Yến Vương.

Tốc độ truyền tin của hoạn quan trong cung nhanh hơn cả Lục Bộ triều đình.

Kiến Văn đế ngày đêm lo lắng Yến Vương tạo phản, nhưng hoạn quan hầu hạ cạnh ngài lại mong ngày đó đến sớm hơn.

Nếu có cơ hội nói thẳng với Yến Vương, phần lớn hoạn quan sẽ giơ nắm tay hô to: "Vương gia, ngài hãy nhanh chóng tạo phản đi, một người tạo phản, trăm người được nhờ!”

Hoà thượng Đạo Diễn với đám hoạn quan đó, không hẹn mà đều có chung tư tưởng làm việc lớn.

Việc chuyển giao thông tin cho Yến Vương phủ, vốn không phải nhiệm vụ của Vương Cảnh Hoằng, nhưng cơ hội xuất hiện trước mặt Yến Vương rất hiếm, sao y có thể để vuột khỏi tay được?

"Tương Vương sao?"

Nghe tin Vương Cảnh Hoằng mang đến, Chu Lệ trầm ngâm một lúc, không khỏi lắc đầu. Hai mươi sáu nhi tử của Hồng Vũ đế phần lớn đều giỏi võ, hiếu học như Thái Tử Chu Tiêu chỉ là thiểu số, mà Tương Vương Chu Bách chính là kẻ nằm trong thiểu số đó…
« Chương TrướcChương Tiếp »