Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 38-4: Yến Vương tiến kinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Yến Vương trấn thủ Bắc Bình, đất phong của Tương Vương ở Kinh Châu, một Nam một Bắc, cơ hội gặp mặt không nhiều, điều duy nhất Chu Lệ ấn tượng là Chu Bách rất giỏi văn thơ, thích đọc sách. Khi cùng Sở Vương xuất quân thảo phạt Man tộc Cổ Châu, tên đó cũng mang theo vài xe sách.

Nói Tương Vương tạo phản, đừng trách Yến Vương không tin, e là Kiến Văn đế cũng sẽ ngại đến đỏ mặt!

Nhưng tự in tiền giấy riêng… Ngón tay chai sạn gõ từng nhịp xuống mặt bàn, nói thừa, phiên Vương nào mà chưa từng làm thế? Triều đình còn in nhiều hơn kìa. Ấn tượng sâu sắc nhất của Yến Vương là lần hắn viễn chinh sa mạc trở về, phụ hoàng rất vui mừng, lập tức ban cho hắn cả rương tiền giấy kếch xù. Yến Vương cầm trên tay còn ngửi được mùi mực mới in. Yến Vương dám lấy đầu Hoàng đế Bắc Nguyên ra đánh cược, cái đống tiền giấy đó là do lão phụ thân ra lệnh cấp dưới gấp rút in tạm!

Bây giờ, Kiến Văn đế định dùng tội tự in tiền giấy để úp sọt Tương Vương, nghe có hợp lý không cơ chứ?

Yến Vương cười lạnh một tiếng, so với Chu Lệ và Đại Vương, tính cách Tương Vương còn cương liệt, chính trực hơn, lần này Hoàng đế sẽ gặp phiền phức lớn đấy.

“Các ngươi cứ về trước, có tin tức gì cứ báo ngay.”

Khích lệ vài câu, Chu Lệ bảo hai người về cung. Ngoài dăm ba lời nói suông, Yến Vương vẫn không quên gửi kèm ít quà cáp.

Vương Cảnh Hoằng vô cùng phấn khích, đi đường cũng có chút lâng lâng.

So với Vương Tam Bảo, cũng chính là Trịnh Hoà sau này, Vương Giám thừa bây giờ thực sự có hơi non nớt.

Tin tức Yến Vương ở kinh thành, mỗi ngày đều có chiến mã đưa về Bắc Bình.

Vương Phi và Thế tử ngày ngày ngóng tin, đồng thời còn phải đề phòng người Hoàng đế phái đến, không dám lơ là.

Đặc biệt là Thế tử Yến Vương, ngày thường không lộ tài năng, nhưng lúc này lại phát huy năng lực chính trị xuất chúng.

Vài câu đã đuổi được người do Bố Chính Sứ Trương Bỉnh phái đến dò la tin tức, còn không quên cử người theo dõi Đô Chỉ Huy Sứ Ty và Ấn Sát Sứ Ty, một khi có động tĩnh gì, Chu Cao Sí sẽ nắm được ngay.

Bạo Chiêu đã đến Bắc Bình, lập tức liên lạc với Trương Bỉnh, Tạ Quý, đồng thời gặp Thiêm Sự Thang Tông của Ấn Sát Sứ Ty. Chưa đầy ba ngày, Thang Tông đã tố cáo Ấn Sát Sứ Trần Anh nhận hối lộ, người hối lộ không ai khác, chính là hạ nhân của Yến Vương phủ.

Tấu chương chưa được gửi đến triều đình, Chu Cao Sí đã nhanh hơn một bước, báo tin cho phụ thân.

Chiến mã rời khỏi vương phủ, Chu Cao Sí khoanh tay trước ngực, vẻ mặt trầm tư.

Gió phương Bắc vẫn rất lạnh, e lại sắp có tuyết rơi.

Thực ra Chu Cao Sí rất muốn học theo phụ vương, chắp tay sau lưng, dáng vẻ đó oai phong lẫm liệt biết mấy. Nhưng khổ nỗi, điều kiện thân hình không cho phép, nên đành thôi.

Bắc Bình và Nam Kinh không yên ổn, biên ải cũng chật vật không kém.

Đô Đốc Thiêm Sự Trần Hanh đến Khai Bình Vệ, Vệ Chỉ Huy Sứ Từ Trung đang “bận rộn” ở đồn vệ nhanh chóng quay về, đi bao nhiêu người, về vẫn bấy nhiêu mạng. Đô Đốc Tống Trung hỏi thăm, vẫn chỉ có một câu, nơi biên ải, các Vệ Sở đều thức trắng đêm đợi trời sáng, bây giờ là thời khắc phòng bị Bắc Nguyên đánh lén, sao có thể dễ dàng điều binh được?

Tống Trung tức giận trợn mắt, nhưng có Trần Hanh ở đây, vòng vo vài ba câu với hắn ta, Từ Chỉ Huy không cần lo lắng cấp bậc chênh lệch quá nhiều, một câu không đúng, hắn cũng không sợ bị giáng quân côn.

Đừng thấy Tống Trung là Đô Đốc, Trần Hanh chỉ là Đô Đốc Thiêm Sự mà nghĩ Trần Hanh lép vế, nói về thâm niên quân ngũ, Tống Trung kém Trần Hanh nhiều lắm.

Quan trường chú trọng thâm niên, trong quân cũng vậy. Chỉ cần Trần Hanh không chửi thẳng mặt, hỏi thăm mười mấy đời tổ tông Tống Trung, thì hắn ta cũng không làm gì được Trần Hanh.

Trần Hanh vừa đến, mọi người trong Vệ Sở đều cảm thấy cuộc sống dễ thở hơn nhiều.

Mạnh Thanh Hoà và các huynh đệ đi thủ thành, tâm tình cũng rất vui sướиɠ, thỉnh thoảng, còn học theo các biên quân khác gào to hai câu.

Phương Bắc tuyết lớn, biên quân ai nấy đều cương trực, hào sảng, dù bị cấp trên nghe thấy, cũng chỉ cười nhạo cho qua, không ai truy cứu.

Vệ Quân từ phương nam đến thấy kỳ lạ, nhưng biên quân xuất thân Yến Sơn Vệ lại ầm ầm vỗ tay khen ngợi.

“Mạnh Bách Hộ, hảo hán!”

Từ lúc Mạnh Thanh Hòa, Cao Phúc, Chu Vinh và những người khác cùng chịu quân côn, còn đứng trước bao người, hung hăng chặn họng Dư Thiến, các tráng hán lực lưỡng vùng biên ải đã bắt đầu có cái nhìn khác về tay Bách Hộ gầy còm kia. Không ai chế giễu thân hình nhỏ bé của hắn nữa, Chu Vinh và những người khác còn nói, sau này Mạnh Bách Hộ có sai bảo, huynh đệ chúng ta tuyệt đối không nói hai lời.

Mắt Mạnh Thanh Hòa đỏ hoe, để bày tỏ sự hào sảng trong lòng, hắn vỗ mạnh vào tường gạch, hắng giọng gào lên: "Hán tử cưỡi ngựa, uy vũ hùng tráng!"

Trong gió Bắc, một đội kỵ binh từ trong thành phi ra, đồng thời, một đội kỵ binh khác từ hướng Toàn Ninh Vệ chạy đến, hai bên chạm mặt, người dẫn đầu là Thẩm Tuyên và Dương Đạc cùng giật cương ngựa, chiến mã nâng cao vó trước, trong màn tuyết trắng xóa, võ quan áo xanh trên lưng ngựa ôm quyền, chưa kịp lên tiếng, từ hướng Khai Bình Vệ đột nhiên truyền đến một tiếng sói tru xé ruột xé gan.

Dương Đạc: "..."

Thẩm Tuyên: "..."

Không khí trầm hẳn xuống, mọi người trong đội kỵ binh cùng nhìn về phía tường thành.

Biên quân trên tường thành đang được Mạnh Bách Hộ nâng cao sĩ khí, cùng đồng thanh gào lên vài tiếng, đột nhiên phát hiện kỵ binh ngoài thành đang hướng về phía này, vội dụi mắt: "Bách Hộ, là Thẩm Thiên Hộ!"

Giọng Mạnh Thanh Hòa chợt khàn đi, lén lút thò đầu, nhìn ra ngoài, cẩn thận hỏi: "Đinh tiểu kỳ, khoảng cách xa như vậy, Thiên Hộ không nhìn thấy chúng ta chứ?"

Cựu Lang trung đại nhân im lặng một lúc lâu: "Thường thì như vậy."

Mạnh Bách Hộ thở phào nhẹ nhõm.

Cựu Lang trung đại nhân lại bổ sung một câu: "Nhưng Thẩm Thiên Hộ ấy à, khó nói lắm."

Mạnh Bách Hộ: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »