Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 39-1: Quyết tâm của Mạnh Bách Hộ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bắc Bình, Yến Vương phủ.

Chiến mã từ Nam Kinh ngày đêm không ngừng vó, mang theo tin tức Yến Vương sắp hồi phủ đưa đến Bắc Bình, bầu không khí căng thẳng nhiều ngày qua trong phủ, cuối cùng đã được nới lỏng.

Sức khỏe Yến Vương Phi ngày càng tốt hơn, nhờ vậy, các danh y trong phủ mới có can đảm đi báo cáo với Thế tử. Lúc này, Thế tử Chu Cao Sí đang say sưa nghe Giáo thụ và Kỷ thiện* trong phủ giảng bài, Chu Cao Toại ngồi cạnh, bề ngoài có vẻ nghiêm túc, nhưng tâm trí đã bay đi tận đâu.

*Giáo thụ và Kỷ thiện: nôm nà là thầy dạy kiến thức và thầy dạy đạo đức, tác phong =)))))))))

Với người đệ đệ này, Chu Cao Sí cũng không biết phải làm thế nào mới tốt. Trước khi lên đường, phụ Vương đã giao phó mọi việc trong phủ cho hắn ta, chính sự không có gì đáng lo ngại, quân vụ cũng được xử lý gọn gàng, chỉ có việc học của người đệ đệ Chu Cao Toại kia, khiến Chu Cao Sí rất đau đầu.

So với việc đọc sách, Chu Cao Toại cũng giống Chu Cao Hú, thích cưỡi ngựa, vung đao hơn, lên thao trường thì hai mắt sáng rực, vào thư phòng luôn ngủ gà ngủ gật. Các tướng lĩnh dưới quyền Yến Vương như Trương Ngọc, Chu Năng đều khen ngợi Chu Cao Hú và Chu Cao Toại rất giống Yến Vương. Mỗi lần nghe những lời đó, vẻ mặt Chu Cao Sí tuy không biến hoá gì, nhưng trong lòng lại không dễ chịu.

Binh pháp, chiến lược, có cái gì hắn ta không thạo? E rằng hai đệ đệ cộng lại cũng chưa chắc so được với hắn ta. Nếu có thể, Chu Cao Sí cũng nguyện noi gương phụ Vương, dẫn quân chinh chiến sa mạc, nhưng thể chất của hắn yếu ớt, không thể lên ngựa, vung đao, không được phụ Vương yêu thích.

Chu Cao Sí cũng sốt ruột, cố gắng giảm bớt lượng thức ăn, đói đến mức mặt mày xanh xao, Kỷ thiện trong phủ nhảy dựng lên, cơ thể, mái tóc là do phụ mẫu ban cho, tâm rộng thể béo thì sao? Nghĩ đến năm xưa, dân đói khắp nơi, không có đủ bữa no… Như thế này không được, như thế kia mới đúng, blablabla…

Kết quả, Chu Cao Sí không giảm được mấy lạng thịt, còn bị Kỷ thiện niệm kinh văn suýt ngất!

Yến Vương Phi rơm rớm nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Con à, con làm sao vậy? Có phải trong lòng có chuyện gì không, sao lại không chịu ăn cơm?"

phụ Vương và hai đệ đệ dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, lời nói quan tâm, lo lắng cơ thể hắn sinh bệnh, khó chịu, mới biếng ăn.

Từ đó về sau, Chu Cao Sí không dám thử phương pháp giảm cân kia nữa.

Nên là, hài tử mập mạp dần phát triển thành thiếu niên mập mạp, Thế tử Yến Vương ngày càng nảy nở… theo chiều ngang.

Chu Cao Sí thở dài, trời đã cho hắn ta một bộ óc thông minh, sao không cho nốt cơ thể khỏe mạnh, quả nhiên, không có gì trên đời hoàn hảo?

Giáo thụ trong phủ cau mày nhìn Chu Cao Toại đang lơ đãng và Chu Cao Sí đang xuất thần, đột nhiên cảm thấy mình rất thất bại.

Chu Cao Toại thì thôi, trời sinh không thích đọc sách, giống hệt Cao Dương Quận vương. Nhưng còn người kia? Thế tử hôm nay bị sao vậy? Chẳng lẽ trình độ giảng bài của Giáo thụ đã thụt lùi?

"Thế tử." Giáo thụ trong phủ đặt sách trong tay xuống: "Bài hôm nay thần giảng, có chỗ nào khó hiểu không? Thần thấy Thế tử có hơi trầm tư."

Mặt Chu Cao Sí đỏ bừng, không thể nói ra suy nghĩ thực sự của mình, quá mất mặt, chỉ có thể tùy tiện qua loa lắc đầu.

May mắn thay, ai trong phủ cũng biết, từ khi Yến Vương vào kinh, mọi việc trong phủ đều đè nặng lên vai Thế tử, Giáo thụ không còn nghiêm khắc như trước, chỉ dặn dò vài câu rồi thôi.

Chu Cao Sí thở phào nhẹ nhõm, Chu Cao Toại quay đầu nhìn đại ca vài lần, mắt đảo quanh, quyết định đợi phụ Vương trở về, sẽ mách lại chuyện hôm nay.

Cùng là đích tử của Yến Vương, cùng một mẫu thân, nhưng mối quan hệ giữa ba huynh đệ Chu Cao Sí không được tốt lắm. Nói chính xác hơn, mối quan hệ giữa Chu Cao Sí và hai đệ đệ đều khá tệ, chỉ có Chu Cao Hú và Chu Cao Toại tuổi tác gần nhau, có chung sở thích, có tiếng nói chung, nên từ nhỏ đã chơi cùng nhau, vô tình đẩy Chu Cao Sí ra ngoài.

Đối mặt với thực tế ấy, Chu Cao Sí chỉ có thể cười trừ.

phụ Vương, mẫu phi còn không quản, hắn ta có thể nói gì đây? Một lời không hay, cái mũ không yêu thương huynh đệ sẽ chụp lên đầu, thật sự không đáng.

Nhưng theo năm tháng, việc duy trì tình cảm bề ngoài ngày càng khó khăn, Chu Cao Sí không muốn bận tâm cũng khó.

Nếu có người giúp hắn ta giải quyết được hai vấn đề này… Chu Cao Sí không tự chủ được thở dài một hơi, nhân vật tài giỏi như vậy đào đâu ra chứ, tối hắn đi ngủ nằm mộng cũng chưa từng gặp, huống chi thực tại phũ phàng.

Thế tử Yến Vương hai mươi mốt tuổi rất u sầu, Giáo thụ nhìn hai huynh đệ Chu gia lại lần nữa lơ đãng, lắc đầu bất lực, thu sách lại. Hôm nay chắc Thế tử đang có tâm sự, nghe không vào, Giáo thụ cũng không muốn lãng phí thời gian.

Được tan học sớm, Chu Cao Toại rất vui, đứng dậy định đi: "Ta đến gặp mẫu phi.”

Ba nhi tử chính thức của Yến Vương, Chu Cao Sí là Thế tử, Chu Cao Hú được phong Cao Dương Quận vương, đến khi Chu Cao Toại vừa đủ tuổi thì không tốt lắm, trúng ngay lúc Hồng Vũ đế bệnh nặng, qua đời, Kiến Văn đế lên ngôi.

Yến Vương dâng bản tấu xin phong hào nhưng không thấy hồi đáp. Phái Vương Phủ Trưởng Sử Cát Thành đích thân đến Nam Kinh, tước hiệu không xin được, Cát Thành lại bị Kiến Văn đế cảm hóa, trở thành tai mắt bên cạnh Yến Vương.

Hoàng đế không phê chuẩn, dưới cũng không ai nhắc, triều đình không phong tước hiệu cho Chu Cao Toại, thành ra hắn chỉ được biết đến là đích tử Yến Vương.
« Chương TrướcChương Tiếp »