Chương 39-2: Quyết tâm của Mạnh Bách Hộ

Yến Vương tức giận, không dâng tấu nữa, dù sao lão tử cũng sắp tạo phản, tạo phản thành công, lão tử sẽ phong nhi tử làm thân Vương, tạo phản không thành, mang danh Quận vương có ích gì?

Cứ như vậy, tam đích tử của Yến Vương, Chu Cao Toại, đã trở thành người đầu tiên trong số những thiếu niên quyền quý cùng lứa, không có tước hiệu.

Chu Cao Sí gọi Chu Cao Toại đang đi ra ngoài: "Tam đệ chậm chút, ca đi với đệ.”

Nhìn Chu Cao Sí được hoạn quan dìu, trong mắt Chu Cao Toại lóe lên một tia không kiên nhẫn, nhưng bước chân vẫn dừng lại ngay bậc cửa.

Hành động này khiến Kỷ thiện gật đầu hài lòng, là người phụ trách dạy dỗ lễ nghi, tác phong cho cả ba huynh đệ, việc Thế tử bất hòa với hai đệ đệ, cũng một phần do Kỷ thiện thất trách. Bây giờ xem ra, phương pháp uốn nắn của Kỷ thiện vẫn khá hiệu quả.

Trên đường Chu Cao Sí và Chu Cao Toại cùng nhau đến Hoàn điện, đã gặp Điển Bảo quản lý Phù hiệu Vương phủ, biết được Vương Phủ Trưởng Sử Cát Thành và hộ vệ Lư Chấn lần lượt lấy Phù hiệu ra khỏi phủ, đến nay vẫn chưa quay lại, Chu Cao Toại vẫn chưa nghe ra vấn đề, nhưng sắc mặt Chu Cao Sí đã sa sầm hẳn.

“Cát Trưởng Sử và Lư Chỉ Huy gần đây thường xuyên ra ngoài?”

Điển Bảo suy nghĩ một lát, đáp: “Bẩm Thế tử, cách đây năm ngày, Lư Chỉ Huy có ra ngoài một lần, Cát Trưởng Sử ra ngoài nhiều lần hơn.”

"Ừm." Chu Cao Sí gật đầu: "Lần tới mà Cát Trưởng Sử và Lư Chỉ Huy ra khỏi phủ, lập tức phái người báo cho Cô, việc này không được để hai người họ biết."

"Vâng."

Triệu Điển Bảo cúi người hành lễ rồi rời đi, lúc này, Chu Cao Toại mới nhận ra có gì đó bất ổn.

“Đại ca cho rằng hai người đó không ổn?"

"Ca chỉ nghi ngờ thôi." Chu Cao Sí cười đôn hậu: "Không phải đệ muốn gặp mẫu phi sao? Nhanh lên nào."

Thấy Chu Cao Sí không muốn nói nhiều, Chu Cao Toại không hỏi thêm nữa. Hắn hiểu rõ, vị đại ca chỉ thích đọc sách này của hắn rất khôn khéo.

Nhưng khôn khéo hơn nữa thì sao? Không thể lên ngựa vung đao, tướng mạo cũng không giống phụ Vương, hắn thích nhị ca hơn.

Trong Vương phủ, mỗi ngày, hòa thượng Đạo Diễn đều dành ra hai canh giờ để tụng kinh, ai nói gì cũng không lay chuyển được.

Từ khi Yến Vương tiến kinh, Đạo Diễn bận rộn quản lý công việc của xưởng binh khí ngầm, thời gian tụng kinh đành phải chuyển sang nửa đêm.

Đề phòng tiếng rèn vũ khí truyền ra ngoài, Đạo Diễn sai người mua số lượng lớn gà, vịt, gia cầm nuôi ngay ngoài phủ, mỗi ngày gà gáy, chim hót, ồn ào đến mức hàng xóm xung quanh cũng phàn nàn.

Bố Chính Sứ Bắc Bình Trương Bỉnh sai người đến hỏi han, Yến Vương phủ đang muốn phát triển mạnh ngành chăn nuôi sao? Nếu quyết tâm phải mở trại chăn nuôi bằng được, thì có thể chọn địa điểm khác không? Cứ ồn ào thế này, bảo bách tính xung quanh phải làm sao đây?

Người hầu tiếp khách của Yến Vương phủ dâng trà nước, điểm tâm, ôn hòa giải trình: "Mong các vị thông cảm, cao tăng được cung phụng trong phủ nói, đây là ý chỉ của Phật tổ, cũng vì tích đức cho chúng sinh."

Người đến phun một ngụm trà, mở trang trại chăn nuôi và tích đức cho chúng sinh có liên quan đến nhau hả?

"Các vị còn chưa biết sao? Những gia cầm được Vương phủ thu mua, không phải vì gϊếŧ mổ lấy thịt. Hàng ngày, cao tăng còn phải tụng kinh cho chúng nghe suốt hai canh giờ đấy..."

Người hầu tiếp khách có trình độ nói chuyện rất thâm sâu, hiển nhiên đã được truyền thụ từ hòa thượng Đạo Diễn.

Người đến bị vài câu dẫn dắt đánh lạc hướng, hoàn toàn quên mất mục đích chuyến đi này, quay sang thảo luận với người hầu những vấn đề cao siêu của Phật pháp. Bất đắc dĩ, trong Bố Chính Sứ Ty không có cao tăng như Đạo Diễn trấn giữ, rất nhanh đã bại trận, được tiễn ra khỏi Vương phủ. Đến tận lúc bước qua cổng lớn, đầu vẫn còn choáng váng.

Trương Bỉnh nghe báo cáo, hàng mày kiếm nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi.

Vương Phủ Trưởng Sử Cát Thành mật báo, trong Yến Vương phủ đang có chuyện mờ ám, nhưng mờ ám kiểu gì thì chả nói rõ. Trương Bỉnh rất bực bội, đã mạo hiểm nằm vùng, khi báo tin có thể gan dạ hơn chút không? Viết thêm vài chữ cũng được mà! Ít nhiều gì lộ chút thông tin để Trương Bỉnh còn biết phải đối phó ra sao, một câu ngắn gọn thế kia, gã ta có thể tâu lên triều đình ư? Có thể mượn cớ lục soát Vương phủ được sao hả?

Yến Vương phủ đột nhiên nuôi nhiều gia cầm, ý đồ không rõ, Trương Bỉnh ngủ không yên giấc, mỗi ngày hai mắt đều mang theo quầng thâm, nhưng vẫn không nghĩ được cách nào để thám thính tình hình.

Sai người đưa tin cho Tạ Quý, Trương Tín, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao? Đáng tiếc, tục ngữ đâu phải lúc nào cũng đúng, hai người còn lại cũng không nảy ra được ý tưởng nào khả thi, ngược lại, bắt đầu mang theo hai quầng thâm giống hệt Trương Bỉnh.

Còn về Thiêm Sự của Ấn Sát Sứ Ty Thang Tông, sau khi tố cáo Trần Anh, đã bị người của Yến Vương phủ giám sát chặt chẽ. Nơi ở của Phỏng Vấn Sứ Bạo Chiêu, cũng thường xuyên thấy những người bán hàng rong ánh mắt hung dữ, những người bán hàng rong mặt mày dữ tợn, những nông dân đi ngang qua, ai nấy thân cao tám thước, người đầy cơ bắp. Nếu mấy kẻ đó không liên quan đến Yến Vương phủ, Trương Bỉnh dám vặn đầu mình xuống cho Yến Vương chơi đá bóng!

Vốn tưởng Yến Vương rời đi là chuyện tốt, không ngờ Yến Vương vừa đi, bọn họ làm việc còn gò bó hơn.

Trương Bỉnh đoán trong Yến Vương phủ chắc chắn có cao nhân, nhưng không ngờ cao nhân lại là Thế tử Yến Vương, cộng thêm một hòa thượng lấy chuyện tạo phản làm chí hướng cả đời.