Chương 39-3: Quyết tâm của Mạnh Bách Hộ

Chẳng bao lâu nữa Yến Vương sẽ về lại Bắc Bình, Trương Bỉnh cắn răng, sai người mang tin tức đến cho Đô Đốc Tống Trung của Khai Bình Vệ. Nếu Yến Vương đã muốn gặp Tống Đô Đốc, không bằng Tống Đô Đốc sớm đến Bắc Bình, Trương Bỉnh sẽ đích thân nghênh giá để tỏ lòng thành ý.

Tất nhiên, Tống Đô Đốc đừng đến một mình, tốt nhất nên mang theo một đội hộ vệ.

Vài trăm quá ít, không thể hiện được phong thái, vài nghìn xem như tạm được, còn có mặt mũi, hơn vạn thì quá tốt, trông có uy phong, khí thế không cơ chứ!

Hành động này nhận được sự tán thành nhiệt liệt của Đô Chỉ Huy Sứ Bắc Bình Tạ Quý, Trương Tín không lên tiếng, Bạo Chiêu và Thang Tông đang bị giám sát chặt chẽ, tốt nhất không nên liên lạc.

Nhận được thư của Trương Bỉnh, Tống Trung cười khổ.

Nói thì dễ, quân đội vạn người, bộ muốn là có thể điều động sao? Hơn nữa, giọng điệu ra lệnh phủ kín cả thư này là ý gì đây? Hắn ta là Đô Đốc Nhất Phẩm, Bố Chính Sứ được mấy Phẩm?

Thư sinh đã không biết cầm quân, giờ còn không biết ý tứ luôn cơ đấy!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là chuyện hệ trọng, Tống Trung không thể làm ngơ.

Tống Trung vỗ đùi cái đét, công tác ở Khai Bình Vệ không thuận lợi, vậy hắn ta sẽ rút quân tinh nhuệ từ những Vệ Sở khác! Toàn Ninh Vệ, Phú Dụ Vệ, Hưng Hòa Sở, Doanh Châu Vệ, lần lượt sàng lọc hết. Ngay cả Đóa Nhan Tam Vệ mà Tống Đô Đốc cũng dám nhắm đến, nhưng vì kiêng dè Ninh Vương nên đành thôi.

Yến Vương rất hung hãn, Ninh Vương còn hung hãn hơn, kẻ cởi trần xông pha chiến trường sẽ là người lương thiện sao?

Lỡ như không cẩn thận, chưa cần Yến Vương ra tay, Ninh Vương sẽ thu thập hắn ta trước!

Liên tiếp vài hành động, Tống Trung vất vả gom đủ ba vạn quân tinh nhuệ, Dương Đạc và những người khác bị Tống Đô Đốc điều từ Toàn Ninh Vệ đến, không lâu nữa sẽ cùng hắn ta đi Bắc Bình.

Cái gì gọi là sơ suất, Tống Trung chỉ chú ý đến Thẩm Tuyên, lại bỏ qua con chốt Yến Vương cài cắm ở các Vệ Sở khác. Dương Đạc cũng nhờ chiến công mà được thăng lên làm Thiên Hộ, thuận lợi gia nhập quân đội do Tống Đô Đốc nắm giữ, chưa đầy nửa ngày, đã liên lạc được với quân tinh nhuệ bên Yến Sơn Vệ.

Tống Trung nào hay, tính sơ sơ, quân đội ba vạn người của hắn ta có gần một vạn là Yến Sơn Vệ, một vạn bốn nghìn là biên quân và tinh nhuệ địa phương, chỉ có khoảng năm nghìn là người do hắn ta mang đến, chỉ huy một đội quân như vậy, đúng là cực cho Tống Đô Đốc.

Nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, trong lòng Dương Đạc đã có kế hoạch, nhân lúc thay phiên trong thành, y dẫn người đến Thiên Hộ Sở thành Tây.

Có y làm nội ứng, cộng thêm Thẩm Tuyên chi viện ở ngoài, chỉ cần thao tác khéo léo, việc này có thể thành công.

Dương Đạc báo rõ thân phận, kiểm tra thẻ bài, bước vào cổng lớn.

Y vừa vào không lâu, Mạnh Thanh Hòa mặc võ phục xanh nhạt, mang theo vài bản thiết kế mới cũng đến.

Trước đó trên thành đã gây ra hiểu lầm, Thẩm Thiên Hộ không truy cứu, chỉ tùy tiện nói một câu: "Mạnh Bách Hộ, giọng khoẻ đấy."

Một câu nói bình thường, nhưng lại khiến Mạnh Thanh Hòa liên tục vài ngày mơ thấy ác mộng, trong mơ, hắn bị một con sói thảo nguyên cắn cổ, giãy giụa thế nào cũng vô dụng. Sau đó, mỗi lần gặp Thẩm Thiên Hộ, hắn luôn nhớ đến con sói hung tàn kia.

Sợ sao? Không hẳn.

Mong đợi? Cái này còn tệ hơn cả sợ ấy!

Dù thế nào đi nữa, với tiền đề phải bảo toàn mạng sống, hắn thử tán tỉnh một lần cũng có thể, đúng chứ?

Dựa vào tính cách của Thẩm Thiên Hộ, chỉ có bàn chuyện công việc mới có thể thu hẹp khoảng cách. Mạnh Thanh Hoà vắt hết óc, cải tiến bề ngoài chiến xa, chuẩn bị xong bản vẽ, cố ý chọn lúc vắng người, đến Thiên Hộ Sở thành Tây.

Gác cổng là người quen, thực ra Mạnh Bách Hộ ở Thiên Hộ Sở hơn nửa tháng, không quen cũng thành quen.

Nhận lại thẻ bài gác cổng đưa cho, không cần ai dẫn đường, Mạnh Thanh Hòa quen đường quen lối đi thẳng vào nhị đường. Bình thường vào giờ này, Thẩm Tuyên hay ở thư phòng nhị đường làm việc.

Cách đích đến còn hơn chục mét, Mạnh Thanh Hòa đột nhiên bị chặn lại. Vẻ mặt hơi sửng sốt, lúc trước hắn cũng đi vào thế này mà đã bị chặn bao giờ đâu.

"Mạnh Bách Hộ đợi một lát, thuộc hạ đi bẩm báo trước."

Người chặn Mạnh Thanh Hòa là một Tổng Kỳ dưới trướng Chu Vinh, phía sau còn có hai khuôn mặt lạ.

"Làm phiền ngươi."

Mạnh Thanh Hòa đứng yên trong sân, nhìn sơ đánh giá, hẳn là Thẩm Thiên Hộ đang có khách, hơn nữa thân phận đặc biệt, tám phần mười, bọn họ đang bàn chuyện cơ mật.

Hắn có nên quay về không?

Đang nghĩ ngợi, Tổng Kỳ bẩm báo xong đã quay lại: "Mạnh Bách Hộ, Thiên Hộ mời vào."

Muốn về cũng trễ rồi, Mạnh Thanh Hòa chỉ có thể hít sâu, gật đầu với Tổng Kỳ, bước vào trong.

Trong phòng thắp hai hàng nến, hai võ quan áo xanh cao ráo, dáng người thẳng tắp đứng sau án thư, nhìn vào mấy tờ giấy trải trên bàn, đang bàn bạc gì đó.

Mạnh Thanh Hòa quỳ một gối hành lễ: "Thuộc hạ bái kiến Thiên Hộ!"

Thẩm Thiên Hộ và Dương Thiên Hộ đồng thời ngẩng đầu, dưới ánh nến, cùng một dáng mày như viễn sơn, tóc mai như đẽo gọt, một người quân tử, ôn nhuận như ngọc, người kia thì như tùng xanh, tuấn lãng cương nghị.

Mạnh Thanh Hòa líu lưỡi, Đại Minh chọn quan văn sẽ xét dung mạo, quan võ cũng vậy hả?

Sao ai cũng đẹp trai vậy?