Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 40-1: Yến Vương về Bắc Bình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đưa bản vẽ chiến xa lên, Mạnh Thanh Hòa lùi lại hai bước, đứng trong phòng đợi Thẩm Thiên Hộ xem xét.

Trên giấy ngoài bản thảo chiến xa, còn có đề xuất sử dụng la và ngựa để chở pháo Hổ Đôn, trang bị cho kỵ binh. Thẩm Tuyên chưa lên tiếng, Dương Đạc đã lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi ra mới biết việc xây dựng tường đất ngoài thành cũng là ý của Mạnh Thanh Hòa, Dương Đạc không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.

"Mạnh Bách Hộ đúng là tài giỏi." Giọng của Dương Đạc trầm hơn Thẩm Tuyên một chút, nghe như tiếng đàn cello du dương.

Mạnh Thanh Hòa vội đáp lời: "Dương Thiên Hộ khen nhầm rồi, ty chức không dám nhận."

"Mạnh Bách Hộ không cần khiêm tốn, Thẩm huynh có được nhân tài như vậy, Dương mỗ thật là ngưỡng mộ."

Dương Thiên Hộ mười phần tuấn lãng, nét cười vô cùng rạng rỡ, rất dễ khiến người khác sinh ra hảo cảm.

Nếu là Mạnh Thanh Hòa kiếp trước, xét về ngoại hình, vóc dáng cũng có thể lấy ra so sánh vài phen, kiếp này... cúi đầu nhìn thân hình gầy còm của mình, không thể so sánh, so sánh lần nào là khóc tức tưởi lần đấy.

Sau nửa tuần trà, Thẩm Thiên Hộ thu dọn bản vẽ, không đưa ra bất kỳ đánh giá nào về chiến xa, chỉ khen ngợi tinh thần cống hiến của Mạnh Thanh Hòa, vài câu đã đuổi Mạnh Bách Hộ đi.

Dương Đạc dường như muốn hỏi Mạnh Thanh Hòa thêm vài câu, bị Thẩm Tuyên xen ngang, chỉ đành thôi.

"Không có việc gì, Mạnh Bách Hộ cứ lui xuống đi."

"Vâng."

Thẩm Thiên Hộ đã lên tiếng, Mạnh Thanh Hòa còn có thể làm gì? Chỉ có thể hành lễ, ngậm ngùi cất bước đi.

Ra đến bậc cửa, Mạnh Bách Hộ quay đầu nhìn bóng dáng in trên cửa sổ giấy, nét mặt lộ vẻ nghi hoặc, gãi gãi cằm, hình như Thẩm Thiên Hộ không vui?

Lắc đầu, có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi.

Vị Dương Thiên Hộ này rốt cuộc là người phương nào? Cứ cảm thấy có chút quen mắt. Người như vậy, nếu hắn từng gặp qua, chắc chắn sẽ không quên, nhưng hắn lại không có ấn tượng... chẳng lẽ do khí chất của Dương Đạc rất giống Thẩm Thiên Hộ?

Biên quân Vệ Sở, ai nấy đều đằng đằng sát khí, sát thần như Thẩm Thiên Hộ càng là có một không hai, vô cùng ít ỏi.

Cả biên quân và giặc Mông Cổ, những ai đã từng gặp Thẩm Tuyên, đều nhớ rất rõ sát khí trên người y. Biên quân thì không nói, nhưng người Mông Cổ, sau đợt liên thủ càn quét của các phiên Vương đợt trước, dù chưa từng gặp Thẩm Tuyên, cũng đã nghe qua danh hung thần của y. Một khi gặp phải, ai nấy đều phải đi đường vòng.

Về điểm này, đừng nói Dương Đạc, ngay cả Vệ Chỉ Huy Sứ Từ Trung trấn giữ Khai Bình Vệ nhiều năm, cũng chưa chắc đã có danh tiếng lớn như Thẩm Thiên Hộ.

Nên mới nói, danh tiếng phải nổi sớm mới đắp nặn được hình tượng sau này, mỹ danh thì có Phương Hiếu Nhụ, Hồng Vũ đế dùng kính lúp khảo sát quan lại, đã dặn dò tôn tử, người họ Phương, sau này sẽ là trụ cột triều đình, tuyệt đối trung thần, nên trọng dụng. Hung danh thì có Thẩm Tuyên, sau vài lần giao chiến với người Mông Cổ, khắp vùng biên ải phía Bắc, ai mà chả biết đến Thẩm Thiên Hộ.

Mạnh Thanh Hòa đứng trước cửa phòng, vẻ mặt trầm tư,

Tổng Kỳ lúc trước thông báo cho hắn thấy vậy tiến lên, quan tâm hỏi thăm: "Mạnh Bách Hộ còn việc gì không?"

"Không có việc gì."

"Vậy thì, trời đã tối rồi, Bách Hộ nên rời đi sớm thôi."

Hai người bên trong đều không phải kẻ dễ đối phó, lại đang bàn chuyện cơ mật, có thể gặp Mạnh Thanh Hòa đã ngoài ý muốn, nếu không cẩn thận, nói không chừng Mạnh Bách Hộ sẽ ăn mắng, hắn cũng không tránh khỏi liên luỵ.

Cảm tạ lời nhắc nhở của đối phương, Mạnh Thanh Hòa nhỏ giọng hỏi một câu: "Vị Dương Thiên Hộ này nhìn có vẻ lạ mặt?"

Tổng Kỳ do dự một lát, tạm thời giấu đi thân phận Yến Sơn Vệ của Dương Đạc, chỉ nói với Mạnh Thanh Hòa, Dương Thiên Hộ từ Toàn Ninh Vệ điều đến, dưới quyền Tống Đô Đốc.

"Cảm tạ đã cho biết."

Mạnh Thanh Hòa cười cười, biết lời Tổng Kỳ nói chưa hết, nhưng không tiếp tục truy hỏi. Theo tình hình hiện tại, chắc Tống Đô Đốc vẫn chưa biết vị Dương Thiên Hộ này có "quan hệ" không tệ với Thẩm Thiên Hộ.

Bước ra khỏi Thiên Hộ Sở, bông tuyết trên trời lại lác đác rơi xuống, xen lẫn mưa phùn, không khí biên ải càng thêm rét buốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »