Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 40-2: Yến Vương về Bắc Bình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sắp đến tháng tư, nhiệt độ Vệ Sở vẫn không thấy ấm lên, mưa tuyết như vậy là chuyện thường. Mạnh Thanh Hòa không dám chậm trễ, lập tức bước nhanh hơn. Vết thương trên người vừa mới khỏi, nếu lại nhiễm lạnh, e sẽ thực sự để lại di chứng.

Sức khỏe là vốn liếng lớn nhất, nếu trở thành kẻ ốm yếu, bệnh tật quấn thân, lý tưởng nhân sinh gì đó, nỗ lực cố gắng gì đó, tất cả đều là chuyện cười.

Mưa tuyết ngày càng lớn, nửa đường lại thêm mưa đá, những viên băng to bằng móng tay nện vào người, không đến nỗi quá đau nhưng rất ê ẩm.

May mắn, Mạnh Thanh Hòa chạy nhanh, về đến nhà trước một bước, nếu không sẽ bị cơn mưa đá kia chặn lại.

Trong nhà không có ánh lửa, Mạnh Hổ và Mạnh Thanh Giang hôm nay đều có ca trực trên thành.

Mạnh Thanh Hòa dậm chân, phủi sạch tuyết, thắp sáng nến, mượn ánh nến lập loè, cởi bỏ áo ngoài ướt sũng, thay áo ngắn bằng vải bông. Xoa xoa tay, đi vào bếp nhóm lửa, Mạnh Thập Nhị Lang học theo hai đường ca, ngồi xổm trước bếp lò thổi vài cái, bị khói hun đến ho khan, trong nhà cũng có thêm chút hơi ấm.

Thêm nước vào nồi lớn, tìm kiếm quanh bếp, xa xỉ múc nửa bát bột mì trắng, cắt một miếng thịt nhỏ, nhặt vài cọng rau dại, định nấu một nồi canh thịt hỗn hợp.

Đây là kỹ năng Mạnh Thanh Hòa học được sau khi đến biên ải, cũng là món duy nhất có thể ăn được trong số những thứ Mạnh Thập Nhị Lang làm ra.

Theo lời của Mạnh Hổ, Mạnh Thập Nhị Lang trời sinh có mệnh phú quý, không phải người thạo mấy việc này. Đừng nhìn Mạnh Thập Nhị Lang vẽ vời không tệ, nói năng lúc nào cũng rõ ràng, mạch lạc, nhưng ném hắn vào thực tiễn, thì chỉ có một câu để hình dung, vô cùng thê thảm!

Những viên bột mì trắng phau lăn tăn trong nước nóng, rắc muối, đậy vung nồi, cũng không thèm để ý xem nó có dính lại một chỗ thành tảng bột nhão không, tóm lại, có thể no bụng là được.

Trong tủ bếp còn hai cái bánh kiều mạch đã nguội, Mạnh Thanh Hòa thử cắn một miếng, ừm, cũng được.

Bếp ấm áp, Mạnh Thanh Hoà dứt khoát bê ghế gỗ xuống, bưng cái bát lớn, cắn một miếng bánh kiều mạch, định nhai ngấu nghiến, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lau lau miệng, đứng dậy mở cửa, nhìn thấy bóng người thon dài quen thuộc, Mạnh Thập Nhị Lang sửng sốt.

"Thiên Hộ?"

Sau lưng Thẩm Tuyên chỉ có hai biên quân đi theo, quân phục trên người đã ướt sũng.

Mạnh Thanh Hòa vội mời người vào nhà, lấy ra vài cái khăn khô, lại thắp một ngọn đèn dầu, trong nhà sáng sủa hơn nhiều.

"Bách Hộ chớ trách." Một biên quân đi theo Thẩm Tuyên mở miệng nói: "Thiên Hộ tuần tra thành ban đêm, gặp mưa tuyết, biết Mạnh Bách Hộ ở đây, mượn tạm chỗ trú."

"Ta trách móc gì chứ." Mạnh Thanh Hòa vội vàng nói: "Thiên Hộ đại giá quang lâm, cái nhà ọp ẹp này của ta cũng sáng sủa hơn hẳn."

Trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, Thẩm Thiên Hộ không phải đang bàn chuyện với Dương Thiên Hộ à, sao lại đi tuần tra thành? Hơn nữa tuần tra thành kiểu gì mà chỉ mang theo hai người? Không lẽ những người khác đều đang trú mưa ở gần đây?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, chuyện không nên hỏi, Mạnh Thanh Hòa từ trước đến nay không bao giờ lắm mồm.

Thận trọng sẽ không sai.

Trong nhà không đốt lò sưởi, tuyết lớn mưa đá sẽ không ngừng ngay được, Mạnh Thanh Hòa muốn xuống bếp đun chút nước nóng, một biên quân vội vàng đứng dậy đi theo, nhìn thấy canh mì trong nồi, hỏi: "Bách Hộ vẫn chưa ăn cơm?"

"Vừa ăn xong."

"Nồi bột mì nhão này là Bách Hộ làm?" Biên quân cười ha hả nói: "Thơm quá."

"... Đây là bánh canh mì."

Biên quân: "..."

Hai người nhìn nhau không nói gì, Thẩm Thiên Hộ lúc này đi tới, cũng yên lặng, tự giác tìm được cái bát lớn, đưa đến trước mặt Mạnh Thanh Hòa.

Mạnh Bách Hộ chớp chớp mắt, cấp trên đây là muốn làm gì?

Biểu tình Thẩm Thiên Hộ không đổi, động tác vẫn giữ nguyên.

Mãi một hồi lâu, Mạnh Thập Nhị Lang mới bắt kịp tần số của Thẩm Thiên Hộ.

Nhận lấy bát, múc một muôi bánh canh mì đầy đưa qua, nhìn Thẩm Thiên Hộ không dùng đũa, trực tiếp đối diện miệng bát, ngửa đầu uống canh, động tác như vậy mà vẫn không tìm được chỗ nào thô lỗ để chê!

Mạnh Thanh Hòa nửa ngày không nói nên lời.

Thẩm Thiên Hộ đứng trong bếp nhà hắn uống bánh canh mì hắn nấu?

Thế giới này quả nhiên thần kỳ quá rồi.

Thẩm Thiên Hộ đặt bát xuống: "Tay nghề Mạnh Bách Hộ không tệ."

Biểu tình Mạnh Thanh Hòa rất quái dị, biểu tình của biên quân cùng hắn đi vào bếp còn quái gở hơn.

Lời này là khen thật lòng, không châm chọc?
« Chương TrướcChương Tiếp »