Chương 40-3: Yến Vương về Bắc Bình

Mưa tuyết dần vơi, Thẩm Tuyên đứng dậy rời đi, đẩy cửa phòng ra, gió lạnh cuốn theo tuyết vụn bay vào nhà, trong ánh tuyết, đôi mắt đen nhánh của y so với màn đêm càng thêm sâu hơn: "Gần đây hành sự cẩn thận một chút."

Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu, Thẩm Tuyên đã bước vào màn đêm mênh mông.

Tháng tư, Yến Vương từ Nam Kinh trở về Bắc Bình, trên đường nghe tin, triều đình lấy tội in ấn tiền giấy trái phép để truy nã Tương Vương, Tương Vương không muốn chịu nhục nhã ở ngục giam, cả nhà phóng hỏa tự thiêu, trước mặt mọi người, phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Rất nhanh, Bắc Bình và Nam Kinh đều nhận được tin Yến Vương lâm bệnh nặng.

Tống Trung và những người khác đặc biệt dẫn quân đến Bắc Bình, giống như Kiến Văn đế ở Nam Kinh, nghi ngờ Yến Vương giả bệnh, hành động này là muốn che mắt người khác, ẩn giấu mưu đồ. Nhưng Kiến Văn đế không nghe lời khuyên của Trác Kính và những người khác, không giữ Yến Vương lại, thả hổ về rừng, dù nghi ngờ thì làm gì được đây?

Những người có kiến thức trong triều đều không hiểu, Kiến Văn đế rốt cuộc đang nghĩ gì. Cơ hội tốt đưa đến trước mặt, cứ sống chết bỏ qua! Thật sự quan tâm đến tình thân ư? Sao cả nhà Tương Vương tự thiêu, lộng lẫy phát sáng còn hơn đèn Khổng Minh, cũng không thấy Kiến Văn đế chớp mắt, quay đầu lại còn lên kế hoạch ra tay với Dân Vương?!

Tiêu chuẩn kép?

Hay thật sự không phân biệt được nặng nhẹ?

Trong số những người giận dữ với hoàng đế có cả huynh trưởng của Yến Vương Phi, anh vợ của Yến Vương, Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ.

Sau vài lần can gián không thành, Từ Huy Tổ có chút lạnh nhạt, ở nhà một mình, đóng cửa không muốn tiếp khách, đồng thời tuyên bố với bên ngoài, ông cũng bị bệnh.

Hoàng đế đích thân sai người thăm hỏi, cũng không thấy bệnh tình của Từ Huy Tổ chuyển biến tốt hơn. Không trách Ngụy Quốc Công được, giúp hoàng đế đề phòng em rể và ngoại tôn, nghĩ đủ mọi cách đưa ra chủ ý, kết quả hoàng đế không nghe, trong lòng ai mà dễ chịu được đây?

Đệ đệ Từ Huy Tổ là Từ Tăng Thọ ngứa mắt bộ dạng này của đại ca, ở nhà phàn nàn vài câu, sau khi bị Từ Huy Tổ quát mắng, ngoài miệng im thin thít, trong lòng luôn ôm oán giận. Ra khỏi phủ, đúng lúc chạm mặt Tào Quốc Công Lý Cảnh Long, bị xúi giục vài câu, theo Lý Cảnh Long đi thẳng đến nơi phong lưu nhất thành Nam Kinh, suốt đêm không về. Hắn ta thì thoải mái rồi, Từ Huy Tổ tức giận đến mức mặt mày xanh mét, nếu không phải đang “bệnh”, nhất định sẽ đích thân lôi Từ Tăng Thọ về, thay mấy cô nương chốn phong trần kia, dùng gia pháp hầu hạ hắn!

Ngụy quốc công giả bệnh, Giám Sát Ngự Sử Tằng Phượng Thiều và Hộ Bộ Thị Lang Trác Kính thì bệnh thật, phun máu như cơm bữa, không bệnh cũng phải bệnh.

Vài người giỏi giang hiếm hoi của triều đình lần lượt ngã xuống, Tề Thái, Hoàng Tử Trừng và những kẻ khác chỉ biết bàn luận trên giấy, mấy con chim cút còn lại đã sớm bị Yến Vương dọa sợ mất mật, không còn ai dâng sớ buộc tội Yến Vương bất kính với hoàng đế nữa.

Vào giữa tháng tư, đoàn nghi trượng của Yến Vương về đến Bắc Bình, Thế tử đích thân ra thành nghênh đón. Tống Trung vừa đến Bắc Bình không lâu cũng có mặt, bên cạnh hắn ta còn có Bố Chính Sứ Bắc Bình Trương Bỉnh và Đô Chỉ Huy Sứ Tạ Quý, ngay cả Phỏng Vấn Sứ Bạo Chiêu cũng mặc quan phục đứng đợi bên đường.

Phòng thủ của Yến Vương phủ như thùng sắt, muốn thăm dò Yến Vương bệnh thật hay giả, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.

Không ngờ Yến Vương chẳng thèm lộ diện, xa giá trực tiếp vào thành, Cao Dương Quận vương đi cạnh, rút đi sự kiêu ngạo trước đó ở Nam Kinh, nhảy xuống ngựa, mặt đầy lo lắng, nói với mọi người: "Phụ vương bệnh nặng, không dậy nổi, càng không thể gặp gió, mong mọi người thông cảm."

Cao Dương Quận vương đã hạ mình như thế, Trương Bỉnh và những người khác còn có thể làm gì?

Chỉ có thể thông cảm.

Nghi trượng tiến vào Vương phủ, cổng lớn đóng lại, ngăn cách tất cả ánh mắt dò xét.

Yến Vương bệnh nặng được người đỡ xuống, quả thực mặt vàng như nến, hơi thở thoi thóp, dường như ngay lập tức có thể cưỡi hạc về trời!

Các danh y Vương phủ cõng theo hòm thuốc, đầu đầy mồ hôi, Yến Vương Phi và ba nhi tử của Yến Vương đều canh giữ trong điện, bên ngoài điện có nhiều tầng vệ binh canh gác, ngay cả Trưởng Sử Vương phủ cũng không thể đến gần.

Cát Thành bị vệ binh ngăn lại, chỉ có thể bại trận thoái lui. Chu Cao Sí đã sớm sai người theo dõi lão ta chặt chẽ, không có chứng cứ, tạm thời không thể đối phó với lão ta, nhưng nhất cử nhất động của lão ta vẫn phải tường tận.

Trong điện, Yến Vương nằm trên giường, Yến Vương Phi dùng khăn gấm lau mặt cho hắn, vừa lau vừa phàn nàn: "Vương gia dù sao cũng nên nói trước một tiếng, để trong lòng thϊếp còn nắm chắc."

Trong ba huynh đệ, chỉ có Chu Cao Hú từ đầu đến cuối đều biết Yến Vương giả bệnh, Chu Cao Sí và Chu Cao Toại nhìn thấy phụ vương quả thực không có gì đáng ngại, mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Các danh y Vương phủ biết Vương gia không bệnh, nhưng vẫn phải kê đơn thuốc, còn phải kê đơn bệnh nặng.

Suy nghĩ hồi lâu, viết xong một đơn thuốc, trước để Yến Vương xem qua, đợi Yến Vương gật đầu, mới giao cho hoạn quan hầu hạ bên cạnh.

"Làm phiền Lưu đại phu nhiều."

"Không dám, đây là trách nhiệm của lão phu."

Danh y mang theo hòm thuốc rời đi, Yến Vương Phi đứng dậy lui vào tẩm điện, Yến Vương sai người gọi Đạo Diễn đến, ba huynh đệ Chu Cao Sí đang định rời đi, lại bị Yến Vương giữ lại.

Không nói đến Chu Cao Hú và Chu Cao Toại, ngay cả Chu Cao Sí cũng hơi kinh ngạc. Phụ vương và hoà thượng Đạo Diễn đánh cờ nghị sự, rất ít khi cho phép người khác ở cạnh, bây giờ giữ ba người bọn họ lại, chẳng lẽ?

Trong lòng cả ba đều có suy đoán riêng, ít nhiều đều lộ ra vẻ phấn khích.

Hoạn quan Tam Bảo lui khỏi điện, đến gặp Điển Bảo Vương phủ lĩnh thẻ bài, mang theo vài người hầu và hộ vệ đáng tin cậy, một lần nữa lên đường đến Khai Bình Vệ.

Đoàn người đi rất gấp, còn nói với bên ngoài, Vương gia bệnh nặng, muốn gặp nhi tử độc đinh của nghĩa huynh, dù có người nghi ngờ, cũng không dám công khai ngăn cản.

Lúc này Mạnh Thanh Hòa còn chưa biết, cuộc đời của hắn, sẽ theo sự xuất hiện của đoàn người Tam Bảo mà triệt để biến hoá.

Con thuyền lớn Tĩnh Nan mà hắn ngày đêm mong nhớ, sắp mang vé tàu đến đặt trước mặt hắn.