Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Hoà

Chương 41-3: Quần ẩu trước Yến Vương phủ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tam Bảo lui về sau hai bước không lên tiếng, hiển nhiên việc Cao Dương Quận vương xuất hiện cũng không ngoài dự đoán của gã. Yến Sơn Vệ cũng quen với tính tình bạo liệt của Cao Dương Quận vương, một Đô Chỉ Huy Sứ chính Nhị Phẩm, ở trước Vương phủ không xuống ngựa, lại còn hống hách như vậy, đúng là tự tìm đường chết.

Quan viên phải dừng kiệu, xuống ngựa trước cổng lớn Hoàng cung và Vương phủ, đây là quy củ do Hồng Vũ đế định ra.

Tạ Quý nóng đầu không tuân theo quy củ, bất kể mục đích là gì, chỉ có thể coi như hắn xui xẻo.

Nếu người ra là Chu Cao Sí, có lẽ còn xoay chuyển được, đem chuyện này giải quyết êm đẹp. Nhưng người ra là Chu Cao Hú, vậy thì ngại quá, đánh ngươi, đánh ngươi, phải đánh ngươi! Không có thương lượng gì sất!

Vị này không có lý cũng phải nói cho mình có lý, huống chi lúc này y đang có lợi thế?

Vệ quân do Tạ Quý mang đến và Yến Sơn Vệ do Chu Cao Hú dẫn ra trong chớp mắt đã hỗn chiến vài hiệp.

Tuy Chu Cao Hú nói đánh chết không cần luận tội, Tạ Quý cũng hận đến ngứa răng, nhưng người dưới tay cả hai vẫn có điểm kiêng kỵ. Thực sự đánh chết người trước cổng Vương phủ, vạn nhất bị hỏi tội, không phải sẽ do bọn họ gánh sao?

Hai bên cứ như tâm linh tương thông, đao không rút ra, chỉ dùng nắm đấm và vỏ đao choảng nhau, nhưng quyền nào quyền nấy vẫn nện không hề lệch, vỏ đao nặng mười mấy cân hung hăng đập, chỉ một lúc mà mặt mũi ai nấy đều sưng vù, bầm dập.

Nói đùa, phụng mệnh đánh nhau là phải mang theo chiến tích! Bằng không người khác đều hai mắt bầm tím, miệng mũi chảy máu, mặt sưng như đầu heo, mình thì sạch sẽ, một chút vết thương cũng không có, nhất định sẽ bị coi là gian trá, lười biếng không ra sức, bị huynh đệ đồng liêu khinh thường.

Những lúc thế này, bị thương không sao, bị thương nặng càng tốt, không bị thương mới có vấn đề!

Vì vậy, mấy chục tráng hán lực lưỡng vung nắm đấm làm binh khí, như xã hội đen tranh địa bàn, lao vào quần ẩu.

Bụi đất bay mù mịt, phàm là có người ngã xuống, lập tức sẽ nghênh đón một trận chân đá tập thể.

Mạnh Thanh Hòa nhìn đến tặc lưỡi, hình như thời Thành Tổ, có không ít Cẩm Y Vệ xuất thân từ Yến Sơn Vệ nhỉ? Thân thủ đúng là không tầm thường.

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai gan lớn như trời, từ phía sau hung hăng đá một cước vào Tạ Chỉ Huy đang đứng cách chiến trường không xa, Khiến Tạ Chỉ Huy bay vυ"t về phía đám tráng hán đang hăng máu giao lưu võ thuật, bọn họ ai nấy đánh đến đỏ mắt, không nhìn rõ người đang bay tới, còn tưởng mình bị đối phương tập kích, nắm đấm to bằng miệng bát đồng loạt vung ra ba, bốn cái, trong đó còn có phe của Tạ Chỉ Huy, ầm ầm vài tiếng, Tạ Chỉ Huy đang trong trạng thái rơi tự do lập tức rơi vào bi kịch.

Mạnh Thanh Hòa quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thẩm Tuyên vẫn ung dung tự tại, như thể không có chuyện gì xảy ra, lại nhìn cái chân dài vừa thu về của y, da đầu có chút tê dại.

Vị này, thật sự là hắn cứ thử tán tỉnh thì cũng không sao hả? Có khi nào bị y đá chết không?

Cao Dương Quận vương ha hả cười lớn, đi tới đặt một tay lên vai Thẩm Tuyên: "Tiểu Vương phục ngươi rồi!"

"Quận vương làm sao cơ?” Thẩm Tuyên mặt không đổi sắc: "Ty chức không hiểu lắm."

Cao Dương Quận vương cũng không nói rõ, vừa cười vừa giơ ngón tay cái lên: "Thảo nào phụ Vương coi trọng Thẩm huynh, tiểu Vương hôm nay bội phục."

Đám người quần ẩu bên kia vẫn chưa phân thắng bại, nhưng rõ ràng tinh nhuệ Yến Sơn Vệ có thân thủ cao hơn hẳn vài bậc.

Lúc này, một hàng người trong Vương phủ lại đi ra, dẫn đầu là Thế tử Yến Vương được hai hoạn quan dìu đỡ, bên cạnh Thế tử còn có Vương Phủ Trưởng Sử Cát Thành vẻ mặt lo lắng.

Ngoài phủ cũng có một hàng người đến, dẫn đầu là Bố Chinh Sứ Bắc Bình Trương Bỉnh và Phỏng Vấn Sứ Bạo Chiêu.

Nhìn Thế tử Yến Vương bước đi chậm rãi, tạng người này… gần như có thể chứa được hai Thẩm Thiên Hộ, Mạnh Thanh Hòa giật giật mí mắt, vị này chính là Chu Cao Sí? Huynh trưởng cùng phụ mẫu với Chu Cao Hú, Minh Nhân Tông tương lai?

Chu Cao Sí và Trương Bỉnh cùng ra mặt, trận này chắc chắn không đánh được nữa.

Chu Cao Hú hừ một tiếng, giành trước nói rõ ngọn ngành sự việc, những thứ khác không bàn, bắt lấy điểm Tạ Quý cưỡi ngựa trước Vương phủ, không tôn trọng quy củ của Thái Tổ, là đủ cho Tạ Quý đẹp mặt.

"Tạ Chỉ Huy, chuyện có thật như vậy không?" Mặt Chu Cao Sí trầm xuống, chuyện liên quan đến vấn đề quy củ tiền triều, dù nhân hậu đến mấy cũng sẽ nổi giận, huống chi quan hệ giữa hai bên vốn không tốt đẹp cho lắm, Tạ Quý, Trương Bỉnh đến Bắc Bình làm gì, trong Vương phủ, ai nấy đều biết rõ.

"Thế tử…"

Ngăn Tạ Quý còn muốn cãi lại, Trương Bỉnh tiến lên một bước, thay Tạ Quý nhận lỗi, sau đó bày tỏ, phạm sai lầm lớn như vậy, nhất định phải đích thân đến gặp Yến Vương tạ tội.

Vương Phủ Trưởng Sử Cát Thành không để lỡ thời cơ, khuyên nhủ vài câu, Chu Cao Sí mặt ngoài vẫn hoà hoãn, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua Cát Thành, lại mang theo sát ý khó lường.

Nhân hậu đến mấy thì hắn ta cũng là tôn tử của Hồng Vũ đế, đại nhi tử của Yến Vương, hắn ta cũng biết gϊếŧ người.

Cao Dương Quận vương không kiên nhẫn nghe Thế tử và Trương Bỉnh nói qua nói lại, không chào một tiếng, quay người rời đi, thái độ kiêu ngạo, hoàn toàn không để Trương Bỉnh và Tạ Quý vào mắt.

"Phụ Vương còn đợi gặp người, ở đây lề mà lề mề cái gì."

Tự mình đi chưa đủ, còn gọi Tam Bảo và đám người Thẩm Tuyên, Mạnh Thanh Hoà đi cùng. Thẩm Tuyên mang theo Chu Tổng Kỳ, Đinh Tiểu Kỳ thì đi theo Mạnh Thanh Hòa, hai người vẫn chưa đủ tư cách tiến vào nội điện, chỉ có thể bố trí ở sương phòng hai bên cửa phủ.

Nghiêm khắc mà nói, Mạnh Thanh Hòa cũng không đủ tư cách tiến vào nội điện, nhưng Yến Vương chỉ đích danh muốn gặp hắn, lại có Cao Dương Quận vương dẫn đường, tinh nhuệ Yến Sơn Vệ không có lý gì ngăn cản.

Cao Dương Quận vương thản nhiên mang người đi, Chu Cao Sí cũng không để tâm đệ đệ vô lễ, ngang ngược, còn đang bận tỏ vẻ áy náy với Trương Bỉnh, đem lời Trương Bỉnh còn chưa nói ra, chặn hết lại trong miệng Bố Chính Sứ.
« Chương TrướcChương Tiếp »