Chương 42-2: Yến Vương Chu Lệ

Sắc mặt Yến Vương tái nhợt, cố gắng ngồi dậy, tựa vào thành giường, Mạnh Thanh Hòa bạo gan liếc nhìn, lập tức cúi đầu, khóe miệng co giật.

Diễn xuất rất đỉnh, nhưng trang điểm có hơi… sai trái.

Mặt đúng là trắng bệch, tạo thành sự tương phản rõ rệt với phần da cổ màu đồng.

Nhưng nói một câu thì lớp phấn trên mặt lại rơi xuống lộp độp là sao?

"Gần đây Cô luôn nhớ đến nghĩa huynh, còn mơ thấy cùng nghĩa huynh chinh chiến sa mạc, thúc ngựa chạy trên vùng đất bao la đó." Nói một câu, Yến Vương ho vài tiếng, âm thanh đứt quãng, bỏ qua kỹ thuật trang điểm xấu ma chê quỷ hờn, quả thực không khác gì người đang bệnh nặng: "Cô bị bệnh nặng, cũng không biết... triệu ngươi từ Khai Bình Vệ đến, chỉ cần gặp mặt đã mãn nguyện, ít nhất cũng có thể hoàn thành tâm nguyện trước khi Cô đi gặp nghĩa huynh."

Tiếng ho lại liên tục vang lên, Mạnh mỗ cúi đầu thấp hơn, một tráng hán trung niên cố chấp đóng vai Lâm Đại Ngọc, dù diễn xuất tốt đến mấy, bi kịch cũng sẽ hoá thành hài kịch.

Không thể cười, tuyệt đối không thể cười! Bằng không mạng nhỏ khó giữ.

Nhịn quá khổ sở, biểu tình có chút méo mó.

Mạnh Thanh Hòa càng không dám ngẩng đầu.

"Điện hạ như vậy, thuộc hạ hổ thẹn không dám nhận, thuộc hạ tội đáng muôn chết."

Thẩm Thiên Hộ lại quỳ xuống, khóe mắt đỏ hoe, liên tục dập đầu.

Yến Vương vừa ho vừa sai người dìu Thẩm Tuyên dậy.

"Tuyên nhi đây là làm gì, mau đứng lên!"

Cao Dương Quận vương đích thân tiến lên đỡ Thẩm Tuyên: "Thẩm huynh, ngươi như vậy chẳng phải càng khiến phụ vương khó chịu hơn sao?"

Mạnh Thập Nhị Lang không khỏi cảm thán, đến hắn còn có thể nhìn ra Yến Vương giả bệnh, hắn không tin Thẩm Tuyên còn bị che mắt. Diễn xuất này, trình độ này, nếu đặt ở đời sau, tuyệt đối có thể lấy mấy cái cúp ảnh đế!

Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa có cung nhân đưa thuốc đến: "Vương gia, nô tỳ hầu hạ ngài uống thuốc."

Tam Bảo đích thân tiến lên nhận khay, cung nhân trên mặt thoáng hiện vẻ do dự, nhưng vẫn đưa thuốc cho Tam Bảo.

Cung nhân lui về bên cửa đứng yên, không hề rời đi. Vạt váy đỏ thêu kim tuyến nhỏ theo động tác của nàng mà hơi lộ ra mũi nhọn của đôi hài thêu. Viên châu đính trên vòng trang sức trước trán, đôi hoa tai rũ sát mặt, lại không hề lay động.

Yến Vương nhận lấy chén thuốc, nhìn nước trong bát đen kịt, không hề uống, mà trực tiếp hất xuống đất, trong nháy mắt, mùi thảo dược trong phòng càng nồng nặc hơn.

Cung nhân kinh ngạc ngẩng đầu, đột nhiên ý thức được không ổn, Cao Dương Quận vương đã lên tiếng: "Vương Toàn, động thủ."

Hai hoạn quan chờ sẵn bên cửa lập tức túm lấy cánh tay cung nhân, ấn nàng quỳ xuống đất.

Cung nhân mặt trắng bệch, đầy vẻ hoảng sợ.

Yến Vương từ trên giường đứng dậy, thân hình cao lớn, khí thế bức người, nửa phần dáng vẻ bệnh tật yếu ớt cũng tìm không thấy.

"Vương gia, cung nhân này là người hầu hạ bên cạnh Vương Phi."

"Lôi ra ngoài đánh chết." Yến Vương dang rộng hai tay, Tam Bảo đích thân khoác áo ngoài cho hắn: "Bên phía Vương Phi, bản vương sẽ đích thân nói."

"Vâng."

Cung nhân hoảng sợ kêu lên: "Vương gia, Vương gia tha mạng! Là Cát Trưởng Sử, là Cát Trưởng Sử sai nô tỳ đi dò la..."

Lời còn chưa dứt, đã bị hoạn quan bịt miệng lôi đi.

Yến Vương biết nàng muốn nói gì, hắn cũng không cần hỏi.

Chu Cao Sí đã sớm báo cho Yến Vương hành tung đáng ngờ của Cát Thành, Yến Vương ra lệnh Chu Cao Sí tạm thời án binh bất động, Nội gián trong Vương phủ không thể chỉ có một mình Cát Thành. Có điều hắn cũng không ngờ, đối phương lại động tâm tư đến người bên cạnh Vương Phi.

Nhớ đến việc gần đây Vương Phi hay nhắc đến thư do Ngụy Quốc Công ở Nam Kinh gửi đến, lúc nào cũng quan tâm, hỏi thăm tình hình bệnh tật của hắn, Chu Lệ tức đến mức muốn - cầm - đao trực tiếp gϊếŧ vào Nam Kinh. Chất nhi ngoan của hắn đúng là có bản lĩnh, đến cả anh vợ của hắn cũng muốn giúp Kiến Văn đế một tay!

"Các ngươi lui xuống."

Tam Bảo và hai hoạn quan khác lui ra khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại, Yến Vương ngồi sau án thư: "Tuyên nhi, qua đây ngồi đi."

Yến Vương bày ra bộ dáng của bậc trưởng bối, Thẩm Tuyên vẫn đứng yên không nhúc nhích: “Trước mặt điện hạ, thuộc hạ không dám làm càn.”

"Ngươi là điệt nhi của Cô, xa lạ với Cô làm gì?”

"Thuộc hạ không dám."

"Được rồi." Yến Vương nhíu mày: "Tính tình ngươi đúng là có vài phần giống hệt phụ thân ngươi."

Thẩm Tuyên không nói gì, cúi đầu, đứng thẳng, giống như một cây cọc gỗ vô cùng bắt mắt.

Nếu không phải tận mắt thấy y đá Tạ Quý một cước ngoài cửa, Cao Dương Quận vương vẫn sẽ tưởng y là người có tính cách như vậy. Chu Cao Hú nhìn Thẩm Tuyên, lại nhìn Yến Vương, phụ Vương có biết không?