Chương 42-3: Yến Vương Chu Lệ

"Cao Hú, con làm sao đấy?"

"Thưa phụ Vương, không có gì."

Yến Vương hiểu ý Chu Cao Hú, Thẩm Tuyên là người thế nào, hắn hiểu rõ hơn Chu Cao Hú. Lòng trung thành của Thẩm Tuyên đối với hắn, hắn càng tường tận hơn ai hết.

Hắn sẽ không trách cứ Thẩm Tuyên chuyện này, ngược lại, thái độ này của Thẩm Tuyên còn chứng minh y đáng tin cậy. Sẽ không ỷ vào giao tình của trưởng bối mà không phân biệt Đông Tây Nam Bắc.

Có một nhi tử xuất sắc như vậy, nghĩa huynh ở dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười.

Còn ba nhi tử của hắn, thế tử tuy có tâm kế, nhưng giỏi văn không giỏi võ, quả thực không giống hắn. Hai nhi tử còn lại, cưỡi ngựa đánh giặc không thành vấn đề, nhưng so mưu kế thì kém hơn Thế tử một bậc.

Khi Thẩm Lương còn sống, Chu Lệ đã từng thèm thuồng nhi tử này của Thẩm Lương. Nói thẳng với Thẩm Lương muốn nhận Thẩm Tuyên làm nghĩa tử, nhưng bị Thẩm Lương từ chối.

Đừng nhìn Thẩm Lương thường xuyên bị Ngự Sử dâng tấu lên án lối sống buông thả, nhưng khi gặp chuyện lớn lại chưa từng hồ đồ, nếu không, dính vào án mưu phản của Lam Ngọc, ai nấy đều rơi đầu, Công hầu quốc sĩ càng không thiếu, sao chỉ có mình Thẩm Lương được Hồng Vũ đế khai ân?

Giờ nhìn lại Thẩm Tuyên, Chu Lệ vẫn thèm thuồng, trí tuệ này, dung mạo này, sao lại không phải là nhi tử của hắn chứ?

Khi Thẩm Tuyên nói chuyện với Yến Vương, Mạnh Thanh Hòa vẫn luôn ngoan ngoãn làm phông nền, cung kính trang nghiêm, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cẩn thận sắp xếp tâm tư của mình.

Tay trái hoà thượng Đạo Diễn xoay chuỗi hạt, mắt nhắm hờ, không nhìn Yến Vương và Thẩm Tuyên, ánh mắt lại cứ dính vào Mạnh Thanh Hòa.

Mạnh Thập Nhị Lang giật mình, đại hoà thượng sao lại nhìn hắn kiểu đó? Chẳng lẽ muốn độ hắn xuất gia?

Bỗng nhiên, Đạo Diễn tuyên một tiếng Phật hiệu, nói một tiếng Vương gia, giọng không cao, nhưng đang nhắc nhở Yến Vương, nên nói ra mục đích thực sự khi triệu hồi Thẩm Tuyên từ Khai Bình Vệ đến Vương phủ.

Yến Vương nhíu mày, suy nghĩ một lát, mở miệng: "Tuyên nhi, lần này triệu ngươi đến, thực ra là thúc thúc có việc muốn nhờ ngươi."

"Thuộc hạ bất tài, Vương gia cứ việc phân phó.”

"Là thế này..."

Hóa ra, ngày giỗ của Đại Hành Hoàng đế vào tháng Năm, là thân nhi tử của Hồng Vũ đế, Yến Vương nên đích thân tiến kinh tế bái, nhưng hắn lại không thể đi.

Lúc trước, Yến Vương dám chơi trội ở Kinh thành, là vì đoán chắc Kiến Văn đế không dám lập tức động thủ với hắn, lần này lại đi, muốn toàn thân trở về sẽ không dễ dàng. Ít nhất, cái người anh vợ nhìn hắn chướng mắt kia, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để hắn rời đi.

Giả bệnh cũng vì nguyên do này. Hắn mắc bệnh nặng, Hoàng đế chắc không đến mức hạ lệnh bắt buộc hắn phải tiến kinh chứ?

Về tình về lý, hành động này của Yến Vương miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng về hiếu đạo thì thực sự có chỗ thiếu sót.

Khi Hồng Vũ đế băng hà, Yến Vương không được tiến kinh là vì di chiếu quy định, để cho quốc triều ổn định, giúp Hoàng thái tôn ngồi vững đế vị. Hiện nay Kiến Văn đế đã lên ngôi, bất kể có ngồi vững hay không, ngày giỗ của lão phụ thân, phiên Vương cũng nên tự mình thắp hương tế bái.

Hiếu đạo lớn như trời, Mạnh Thanh Hòa được Huyện Lệnh Uyển Bình tiến cử làm Hữu Hiếu, danh tiếng trong thôn mới hoàn toàn vượt qua Mạnh Quảng Hiếu.

Yến Vương không thể tiến kinh, cũng không thể để Kiến Văn đế tóm được nhược điểm. Tội danh tự in tiền giấy mà còn có thể mặt dày lấy ra được, nếu Yến Vương thật sự thiếu sót về mặt hiếu đạo, khác nào đang giúp Kiến Văn đế mài đao, tự đặt lên cổ mình đâu!

Cuối cùng, vẫn là hoà thượng Đạo Diễn giúp Yến Vương đưa ra chủ ý.

"Có thể để Thế tử thay mặt tiến kinh."

Yến Vương suy xét một hồi, sau đó đồng ý.

Chu Cao Sí nghe xong, không đến mức ngũ lôi oanh đỉnh, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Tiến kinh chưa chắc sẽ chết, nhưng cách cái chết cũng không xa mấy, nếu thật sự bị Kiến Văn đế bóp nát, muốn kêu oan cũng không có chỗ để kêu.

Nhưng Yến Vương hạ lệnh, sao có thể nói không đi? Chu Cao Sí cắn răng, nhẫn tâm lợi dụng Kỷ thiện trong Vương phủ, cộng thêm vài động tác ngầm, lôi cả hai đệ đệ xuống hố theo.