Chương 4 : Dung túng

Thanh Hoan vẫn không nói gì cả, chỉ trừng mắt nhìn anh, Phó Lâm Xuyên vuốt ve sườn mặt của cô rồi hỏi tiếp.

“Thanh Hoan? Làm sao vậy?”

Tuy rằng anh ân cần, ôn nhu nhưng Thanh Hoan lại không cảm kích, cô tàn nhẫn đẩy anh ra, xé hợp đồng trước mặt anh thành từng mảnh.

Nhìn thấy những mảnh giấy hợp đồng có tên của Phó Lâm Xuyên bay tứ tung trước mặt mình, Vương Hải ôm ngực lùi lại một bước, hắn cảm thấy mình sắp lên cơn đau tim đến nơi rồi.

—— Hợp đồng của hắn! Đó là hợp đồng độc quyền đấy!

Những người xung quanh bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi đến mức nuốt nước bọt, cả phòng họp rơi vào im lặng, nhưng Thanh Hoan hôm nay thực sự rất tức giận, vậy nên chuyện này còn lâu mới kết thúc.

Cô trừng mắt liếc nhìn Phó Lâm Xuyên, sau đó lại tức giận phừng phừng xé nốt hợp đồng trước mặt Vương Hải.

Sắc mặt Vương Hải hơi khó coi, Thanh Hoan đương nhiên nhìn ra được, vì thế cô lại trừng mắt lườm Vương Hải, Vương Hải kìm nén trái tim đang rỉ máu của mình rồi lùi lại một bước, sau đó khom lưng giơ tay nhường đường cho cô, ý nói cô muốn xé thì xé, cô vui là được rồi.

—— Đây rốt cuộc là tiểu tổ tông từ đâu tới vậy!

Có Phó Lâm Xuyên ngầm đồng ý, Thanh Hoan liền xé nát mọi thứ, đúng lúc này thì Thẩm Vân mở cửa phòng họp ra.

Cô ta vẫn luôn duy trì dáng vẻ thanh lịch, tao nhã nhưng cô ta đã ngạc nhiên thốt lên khi nhìn thấy Thanh Hoan.

“Hứa Thanh Hoan!”

Không ai để ý đến cô ta cả.

Vì thế cô ta lại nhìn qua Phó Lâm Xuyên đứng ở đây từ nãy đến giờ nhưng không làm gì cả, nôn nóng gọi một tiếng Lâm Xuyên.

Thẩm Vân chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế này, vậy nên cuối cùng Phó Lâm Xuyên cũng lên tiếng, nhưng những gì anh nói càng làm Thẩm Vân tức giận hơn.

“Để cô ấy xé!”

Anh hiểu rất rõ Thanh Hoan, có thể đến tận công ty làm phiền anh thì chắc cô đã phẫn uất cực điểm rồi, mà tính cô từ trước đến nay vẫn luôn ấm ức mà không chịu nói gì.

Giống như bây giờ vậy, thoạt nhìn thì trông rất tức giận nhưng lại không nói gì cả.

Nếu không để cô phát tiết thì chắc chắn sẽ phát bệnh mất.

Đến khi Thanh Hoan xé xong thì phòng họp cũng trở thành một mớ hỗn độn, sắc mặt Phó Lâm Xuyên cũng có chút tức giận.

“Đứng im làm gì! Tất cả ra ngoài!”

Đám người Vương Hải thấy vậy thì lần lượt lui ra ngoài, trong phòng hội nghị chỉ còn lại bốn người, Thanh Hoan vẫn tức giận, lúc Phó Lâm Xuyên nhìn cô thì cô cũng trừng mắt nhìn lại.

Hàn Lập Ngôn bước lên trước, lấy từ trong túi một nắm kẹo, được gói bằng giấy màu xanh đỏ, các vị sữa trái cây đều có đủ.

“Thanh Hoan muốn ăn kẹo không?”

Hàn Lập Ngôn cười hỏi cô, Thanh Hoan thoáng nhìn qua mấy viên kẹo trên tay anh ta, trộm nuốt nước bọt.

Cô muốn ăn nhưng nhìn thấy Phó Lâm Xuyên thì kiên quyết quay đầu đi.

Hàn Lập Ngôn buồn cười vì biểu cảm của cô, cũng không nói gì, chỉ bóc một viên kẹo màu xanh đưa đến miệng cô.

Thanh Hoan rất muốn bảo vệ “tôn nghiêm” của mình nhưng kẹo thật sự rất ngon, vì thế do dự hai giây rồi cuối cùng cũng cắn lấy viên kẹo, lúc nhai kẹo cũng quay đầu đi chỗ khác, dáng vẻ vừa xấu hổ vừa không phục.

Phó Lâm Xuyên cảm thấy Thanh Hoan ăn kẹo cũng không sao, cô muốn ăn thì ăn, anh có thể xây một xưởng sản xuất kẹo ngay cạnh nhà, nhưng ăn kẹo thì ăn kẹo, từ góc nhìn của anh có thể thấy môi Thanh Hoan vừa chạm vào ngón tay của Hàn Lập Ngôn!

“Anh Phó, cảm xúc của cô Thanh Hoan đang không ổn định, tôi dỗ dành cô ấy một lát, sau đó sẽ báo lại cho anh có được không?”

Lời này làm thoáng suy nghĩ của anh, chạm hay không chạm thì sức khỏe của Thanh Hoan mới là quan trọng nhất.

“Ừm, đi đi.”

Nghe vậy thì Hàn Lập Ngôn đưa Thanh Hoan ra ngoài, Phó Lâm Xuyên và Thẩm Vân cũng trở về văn phòng chủ tịch.

Phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, Phó Lâm Xuyên dựa lưng vào ghế da, tay xoa bóp trán, trên mặt kèm theo sự mệt mỏi và bất lực.

Thẩm Vân đứng bên cạnh anh, biểu cảm trên mặt cũng không tốt lắm.

“Lâm Xuyên, đưa cô ấy đến bệnh viện đi, tình trạng này của cô ấy cũng không phải lần đầu tiên.”

Phó Lâm Xuyên nhắm mắt, hơi thở trở nên nặng nề hơn, nhưng cũng không trả lời lại Thẩm Vân, cô ta đành mở miệng nói tiếp.

“Lâm Xuyên, lần này cô ấy có thể chỉ xé hợp đồng nhưng không biết lần sau còn làm ra chuyện quá đáng gì nữa, cô ấy có bệnh, đầu óc cô ấy ——”

“Thẩm Vân.”

Phó Lâm Xuyên ngắt lời cô ta, đứng dậy nhìn cô ta với sắc mặt âm trầm.

Nếu là trước kia thì Thẩm Vân không nói nhưng tài liệu và hợp đồng đó là do cô ta thức trắng mấy đêm liền để chuẩn bị, thứ Thanh Hoan vừa xé là tâm huyết của cô ta.

“Lâm Xuyên, anh cảm thấy làm vậy là tốt cho cô ấy sao? Thứ cô ấy cần bác sĩ chuyên nghiệp ——”

“Hàn Lập Ngôn chính là bác sĩ chuyên nghiệp!”

Phó Lâm Xuyên lại lần nữa ngắt lời cô ta, giọng điệu càng thêm nóng nảy.

“Thẩm Vân, đây là công ty của tôi, tôi bằng lòng! Tôi thích cho cô ấy quậy! Nếu cô ấy không quậy đủ thì tôi có thể mở thêm 100 công ty nữa cho cô ấy quậy!”

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Lâm Xuyên: Tiểu tổ tông của chính mình, quỳ xuống cũng muốn sủng cô (mỉm cười)