Chương 33.2: Thô bạo thao huyệt

Bị thao phun ra, mỹ nhân cực kỳ xấu hổ và giận dữ, run rẩy mông vừa khóc vừa phun, bị đệ tử mạnh mẽ dâʍ ɭσạи cũng liền thôi đi, tự bản thân y còn sướиɠ đến chảy nước, mặt mũi cùng nhận thức đạo đức cơ hồ làm tinh thần Vân Thanh Lam hỏng mất, nhưng thân thể lại sướиɠ đến mức tận cùng, hai cảm giác tương phản khiến Vân Thanh Lam không biết nên theo trạng thái nào, khiến y trực tiếp khóc ra.

Lúc này Vân Thanh Lam lại nhớ tới một kẻ khác cũng từng bắt nạt y, ít nhất cùng Cửu U làm, sẽ không có cảm giác trái đạo đức mãnh liệt như thế, mà Vân Tử Lăng… y làm sao lại bị đệ tử của bản thân cưỡиɠ ɠiαи âm đế, còn sướиɠ đến cao trào.

Bị cảm xúc hổ thẹn trong lòng kích động, đáy mắt y phiếm hồng, nước mắt liền theo đuôi mắt hồng nhạt chậm rãi chảy xuống bên tóc mai, lông mi cũng ướt dầm dề, thoạt nhìn yếu ớt bất lực, Vân Tử Lăng tâm huyết sôi trào, sư tôn như vậy, thật xinh đẹp!

Đối mặt với diễm sắc bậc này, ánh mắt Vân Tử Lăng càng thêm sâu thẩm, hơn nữa hắn cảm giác được sư tôn phía dưới phun thật nhiều, hắn đem dươиɠ ѵậŧ cọ ở miệng huyệt ướt đẫm, thật thoải mái… Nếu cắm vào hẳn là càng thêm thoải mái.

Suy nghĩ như thế, Vân Tử Lăng cũng làm giống như vậy.

Chỉ thấy hắn đem hai chân Vân Thanh Lam tách ra, âʍ ɦộ tràn đầy ánh nước hoàn toàn bại lộ, tiểu huyệt phấn nộn đã bị cọ thành màu đỏ tươi, cửa huyệt lầy lội không ngừng mấp máy co rút, càng giống như đang mời gọi hắn cắm vào.

Thấy vậy Vân Tử Lăng nơi nào chịu được, hắn trực tiếp đem dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hắn nhắm ngay cửa huyệt diễm sắc, sau đó đột nhiên đĩnh eo, “Phụt” một tiếng cắm vào nửa cây.

“A a ~ đau, đau… Tử Lăng… Đau… Quá lớn… Không cần… hức… Ngươi không thể cắm vào… Không thể… Đi ra ngoài…” Vân Thanh Lam kháng cự, phía dưới y bị căng đến đau quá, hơn nữa làm sao y có thể để đồ đệ cắm vào…

Cảm thụ được bên trong mỹ nhân khẩn trương bao vây, Vân Tử Lăng sướиɠ đến da đầu tê dại, bên trong huyệt của sư tôn thật thoải mái.

Nhưng Vân Thanh Lam đã lâu không có làm, tiểu huyệt đã sớm khôi phục như ban đầu, hơn nữa dươиɠ ѵậŧ Vân Tử Lăng vừa thô vừa dài, miệng huyệt lại nhỏ, y làm sao có thể lập tức thích ứng.

“Đau không sư tôn, lúc hắn thao người hẳn là còn đau hơn, lại không phải lần đầu tiên, còn khóc thành như vậy sao”

Sự ghen tuông của Vân Tử Lăng còn chưa có qua đi, tiếp tục trào phúng, nhưng hắn ngoài miệng lạnh nhạt, động tác dưới thân lại lặng lẽ ôn nhu hơn nhiều, cũng không dùng sức mạnh mẽ cắm, mà là từng chút chậm rãi đi vào.

Quả nhiên, sau khi Vân Tử Lăng ôn nhu, mỹ nhân cũng không khóc dữ dội như vậy nữa, nhưng y vẫn như cũ ngăn không được nức nở, y cảm nhận được tiểu huyệt no căng, cảm giác nghẹn ngào không biết làm sao, tiểu huyệt bị cự vật của đồ đệ đồ căng ra… Thật lớn… làm sao được chứ.

Sau một lúc, Vân Tử Lăng cuối cùng cũng cắm vào toàn bộ, hắn cúi đầu một chút liền có thể nhìn thấy hình ảnh sắc tình, da^ʍ huyệt của sư tôn cắn chặt lấy cự vật của hắn, tiểu huyệt nho nhỏ bị căng ra, cả miệng huyệt đỏ tươi cũng bị căng ra tới cực hạn, hơn nữa toàn bộ âʍ ɦộ mỹ nhân đều mang theo ánh nước, thoạt nhìn thật là da^ʍ mỹ cùng cực.

Nhìn hình ảnh kí©h thí©ɧ như vậy, hô hấp Vân Tử Lăng nặng xuống, hơn nữa chỉ cần nghĩ tới sư tôn thật sự đã bị hắn chiếm hữu, hắn liền hưng phấn đến nhịn không nổi, trực tiếp bóp lấy vòng eo mảnh khảnh của y nhanh chóng thúc lên, cực đại qυყ đầυ cũng tàn nhẫn đυ.ng vào huyệt tâm, đỉnh đến mỹ nhân rêи ɾỉ không ngừng.

“Ưm ~ thật trướng… Không muốn…. nhanh quá… ha a ~ chậm một chút… ta chịu không nổi… ~ không muốn đỉnh vào huyệt tâm… Không thể… hức…ngươi lớn quá… Nhẹ một chút, nhẹ chút a…”

Phía dưới bị hắn hung hăng thọc vào rút ra, bên trong thịt non mẫn cảm bị trụ thể vô tình cọ xát, huyệt tâm cũng bị cực đại qυყ đầυ đỉnh đến trướng lên khó nhịn, sự lạnh nhạt ban đầu của y cũng biến mất, hiện tại chỉ biết khóc lóc cầu hắn nhẹ tay.

Nhìn mỹ nhân nhíu mày rơi lệ, bộ dạng động lòng người, Vân Tử Lăng vẫn tàn nhẫn đem miệng huyệt nho nhỏ cắm đến dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, khắp phòng đều là tiếng nước “Phụt phụt” da^ʍ mĩ.

“Sư tôn, bên trong ngươi nóng quá, làm đệ tử thật sướиɠ, người chảy cũng thật nhiều nước, nhất định cũng thực sướиɠ đi, thích được đệ tử cắm huyệt sao, đệ tử thao hư da^ʍ huyệt của người được không”

Vân Tử Lăng một bên thẳng lưng một bên thở gấp nói, hắn phát hiện chỉ cần mình nói những loại lời nói kiểu này, tiểu huyệt của sư tôn sẽ kẹp chặt thêm một chút, thật là một phản ứng thú vị.

Lúc này Vân Thanh Lam bị xâm phạm mạnh mẽ làm y có chút mơ màng, y hoảng hốt cho rằng bản thân vẫn còn ở ma cung, vẫn bị Ma Tôn gian da^ʍ, thế là theo bản năng làm nũng với hắn.

“Hức… Không, không cần cắm hư … Thật lớn… Da^ʍ huyệt căng sắp hỏng rồi… ưm ~ lại bị đỉnh bức tâm… hu hu… Ta không muốn… Phu quân ~”

Một tiếng “Phu quân” trực tiếp làm Vân Tử Lăng dừng động tác, đáy mắt thâm thúy mang theo kinh ngạc cùng mừng rỡ, khó có tin hỏi lại : “Sư tôn, người kêu ta cái gì? Lại kêu một lần nữa được không?”

“Ưm~ phu quân… Tiểu Cửu…” Vân Thanh Lam mơ mơ màng màng nhắm hai mắt nhỏ giọng rêи ɾỉ, y hoàn toàn không ý thức được đã gọi sai người.

Nghe mỹ nhân kêu chính mình là phu quân, Vân Tử Lăng còn chưa kịp cao hứng, liền nghe được thêm hai chữ “Tiểu Cửu” phía sau, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng, hoá ra, “Phu quân” của sư tôn… Không phải kêu ta.

Ý thức được điểm này, sự tức giận của Vân Tử Lăng vốn dĩ đã thoáng tiêu xuống hiện tại liền lập tức nổi lên, chỉ thấy hạ thân hắn điên cuồng thúc liên hồi, cắm tiểu huyệt mỹ nhân căng đầy, cả thịt non đỏ ửng cũng lộ ra ngoài một chút, âm môi bị cắm cũng thay đổi hình dạng.

“Vân Thanh Lam! Ngươi con mẹ nó mở mắt ra nhìn cho rõ là ai thao ngươi, là ta, Vân Tử Lăng, lúc này còn dám kêu tên dã nam nhân đó, ngươi thích hắn vậy sao! Ngươi có tin ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không thấy được hắn không, đồ lẳиɠ ɭơ, ta đúng thật là không nên thương tiếc ngươi!”

Vân Tử Lăng bóp mặt Vân Thanh Lam phẫn nộ rống lên, nhưng giọng điệu hắn hung ác, trong mắt lại đựng đầy bi thương tuyệt vọng, trong lòng sư tôn thật sự yêu người kia vậy sao? Cho dù là lúc bị mình thao, cũng chỉ kêu tên của hắn.

Cảm giác được đau đớn trên mặt, Vân Thanh Lam mở mắt, thần trí thoáng hồi phục, nhìn gương mặt tuấn dật tràn đầy bi phẫn, y đột nhiên ý thức được bản thân đã phạm vào đại tội, hình như đã kêu tên của Cửu U, nếu để mọi người biết y cùng Ma giới dan díu, vậy làm sao mới được đây.

Vân Thanh Lam nghĩ vậy, nhưng Vân Tử Lăng căn bản không biết y lo lắng chính là sẽ chọc phiền phức cho tiên môn, hắn chỉ nhìn thấy sư tôn phát ngốc, đôi xinh mắt đẹp tuy là đang nhìn hắn nhưng lại vô thần, tựa như muốn xuyên qua hắn nhìn đến một ai đó.

“Người nhớ hắn! Người còn dám nghĩ về hắn! Vân Thanh Lam, người nhìn ta, người mau nhìn xem ta”

Vân Tử Lăng hiểu lầm sư tôn là suy nghĩ về người khác, tức giận đến đôi mắt đỏ lên, thương tiếc cùng ôn nhu dần dần biến mất, chỉ còn lại thô bạo tức giận cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu lan tràn trong lòng.

Thích hắn phải không? Ta đây phải làm cho người vĩnh viễn không thấy được hắn.

Cơn giận đã đến mức tận cùng, Vân Tử Lăng đã không còn muốn cầu Vân Thanh Lam đáp lại, hắn trực tiếp đem đôi chân thon dài của y khiêng lên trên vai chính mình, sau đó nhanh chóng thẳng lưng đối với tiểu huyệt thô bạo xâm phạm, cho dù không chiếm được tâm sư tôn… hắn cũng muốn làm thân thể sư tôn không có cách nào rời khỏi hắn.

“A ~ không, không cần… Tử Lăng… Không cần dùng sức như vậy… hức… Ta không, không nghĩ đến người khác… ưm ~ nơi đó không được… Không cần đỉnh… Chịu không nổi ~ cầu ngươi… hu hu… Sẽ bị cắm phun… Ta không cần…”

Hắn xâm phạm không thương tiếc làm y khóc lớn xin tha, tiểu huyệt bị cắm vừa đau vừa sướиɠ, y thậm chí đã không rảnh lo lắng cảm giác hổ thẹn trong lòng, bởi vì xúc cảm thân thể đã chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ, cắm đau quá… Nhưng cũng thật sướиɠ…

Nhưng cho dù y có xin tha thế nào cũng vẫn bị dươиɠ ѵậŧ thô dài kia không lưu tình chút nào mà hung hăng thúc tới, Vân Tử Lăng lạnh mắt nhìn người dưới thân y bộ dạng như sắp hỏng mất, ngữ khí không tốt nói: “Cầu ta làm cái gì, không phải thích hắn sao, không phải nhớ hắn sao, người cầu hắn đi, người xem hắn có thể cứu người hay không”

“Không có không có… Tử Lăng… Ta không nhớ hắn… hu hu… Chỉ nghĩ ngươi…ha a ~ muốn tới… Cầu ngươi cầu ngươi… ta chịu không nổi… hu hu… Chỉ nghĩ ngươi…”

Huyệt tâm bị hắn đỉnh lộng, Vân Thanh Lam liền bất chấp mọi thứ, ý niệm duy nhất chính là lấy lòng người phía trên, để hắn buông tha chính mình, thật sự… Chịu không nổi.

Nghe sư tôn nói chỉ nghĩ đến hắn, Vân Tử Lăng ở nơi không thể thấy hơi cong khóe miệng, tuy rằng hắn biết đây là lời nói dối, nhưng nghe thoải mái hơn nhiều, nếu vẫn luôn như vậy, cho dù là giả, hắn cũng nguyện ý sa vào.

Sau mấy chục lần mãnh liệt thúc vào, thịt huyệt bên trong y bắt đầu co rút theo quy luật, kẹp đến thắt lưng Vân Tử Lăng cũng mất cảm giác, thế là hắn nhanh chóng lao tới, đây là lần đầu tiên cùng sư tôn, hắn muốn cùng y đạt tới cao trào.

“ưm~ Tử Lăng… Muốn tới… hức ~ ta không được… haaa!!! Phun phun…… sướиɠ quá… a!! Vẫn còn… ~ nóng… hu hu… ta chịu không nổi…”

Hắn thô bạo thọc vào rút ra khiến cho Vân Thanh Lam nhanh chóng cao trào, hơn nữa lúc phun nước đồng thời còn bị bắn vào trong, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm ý thức y hỗn loạn, bên miệng còn mơ hồ rêи ɾỉ , nào là sướиɠ quá nào là chịu không nổi, nhưng mà còn may lần này không gọi sai tên nữa.

“Sướиɠ không sư tôn, người phun ra rồi” sau khi cao trào Vân Tử Lăng không lập tức rút dươиɠ ѵậŧ ra, hắn có thể cảm nhận dâʍ ŧᏂủy̠ ở tiểu huyệt mỹ nhân từng chút từng chút chảy ra, nóng bỏng tưới trên qυყ đầυ làm hắn thoải mái tới mức lập tức cứng lại.