Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Mai

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mi Trường Thắng không có mắng cô, nhưng mà nói những lời này so với mắng còn làm cho người ta khó chịu hơn.

Không quá vài ngày Thời Hạ Tiết lại gửi tin nhắn đến, Quân Dĩ Khinh mở ra xem, là hình chụp một người con trai, người này cũng không tệ a, bên dưới còn có giới thiệu vắn tắt về người này.

Quân Dĩ Khinh dở khóc dở cười, đưa cho Mi Giang Ảnh xem, nói: “Chẳng khác gì thông báo tuyển dụng vậy, thật không biết bọn họ muốn làm gì.”

Phản ánh duy nhất lúc này của Mi Giang Ảnh cũng chỉ có thể cười theo, nhìn “Lý lịch sơ lược” người ta, Mi Giang Ảnh lại không có biện pháp bật cười được. Không biết vì cái gì trong lòng cô như có rất ngọn lửa đang cháy lên.

Mi Giang Ảnh mấy ngày này cũng không còn vẽ manga nữa, sau khi nghỉ ngơi vài ngày lại đi tới nhà thầy, thầy cũng đã ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày này. Dù sao cũng lớn tuổi, đi lại mấy ngày như vậy cũng quá sức rồi. Mi Giang Ảnh cũng không biết làm gì, chỉ có thể đi theo thầy Khương để trải qua cuộc sống như “Về hưu” vậy.

Có bạn học nói số Mi Giang Ảnh cũng quá tốt rồi, không cần giống như bọn họ liều chết liều sống để làm việc, đấu đá nhau chỉ vì một lợi ích nhỏ. Mi Giang Ảnh không cách nào phản bác, bởi vì bọn họ nói rất đúng sự thật, thế nhưng cuỗ sống trước mắt này cũng không phải cái Mi Giang Ảnh mong muốn, nàng… Cô còn không tìm được con đường của mình.

Thời điểm các bạn cùng trang lứa đang bận bịu, thì cô lại nhàn rỗi, một người về hưu sớm, là cô đây?

Quân Dĩ Khinh gặp được Lý Mặc Chu trong trường học. Quân Dĩ Khinh giật mình cho là mình nhìn lầm người.

Lý Mặc Chu kích động ôm lấy cô, nói: “Không nghĩ tới nha, cậu cũng ở chỗ này a!”

“Cậu… Đây là xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao lại sang bên này rồi?” đi xa lại gặp người quen, đều khiến người ta kích động.

Lý Mặc Chu có chút ngượng ngùng nói: “Tớ là đến bồi dưỡng đấy.”

“Thật là lợi hại a!” Quân Dĩ Khinh nói.

Lý Mặc Chu đỏ mặt, nói: “Cũng tốt á.”

Lúc hai người nói chuyện, có người thấy Quân Dĩ Khinh liền bắt chỉ trỏ, xì xào bàn tán. Lý Mặc Chu thấy kỳ quái nhưng Quân Dĩ Khinh lại chỉ nở nụ cười tỏ vẻ không sao cả.

Nam sinh kia tỏ tình đã thất bại, người xung quanh cũng đã biết rồi. Điều này càng tiến thêm một bước chứng minh Quân Dĩ Khinh là đồng tính luyến ái, Quân Dĩ Khinh cũng không có ý định giải thích, Hướng Tình gần đây cũng rất ít tìm đến cô, đoán chừng là sợ áp lực của cô sẽ lớn hơn.

Lý Mặc Chu nhíu mày nói: “Mi Giang Ảnh biết không?”

“Tại sao phải nói cho em ấy biết chứ? Chuyện này cũng không có liên quan gì đến em ấy.”

Lý Mặc Chu nhìn nhìn cô, hỏi: “Nói như vậy không đúng a, hai người là người yêu, chuyện của cậu không phải là chuyện của cô ấy sao? chẳng nhẽ cô ấy cũng không quan tâm đến cậu?”

Nhắc tới cái này tâm tình Quân Dĩ Khinh rõ ràng chìm xuống, nói: “Em ấy cũng có chuyện của mình muốn làm, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng đừng không cần thiết cho em ấy biết.”

Lý Mặc Chu chỉ biết im lặng không nói lời nào. Lúc hắn rời đi là lúc vì chứng kiến Quân Dĩ Khinh thật sự vui vẻ, mà niềm vui ấy cho tới bây giờ đều không phải là vì hắn. Cho nên hắn cam tâm tình nguyện, nhưng mà hiện tại tinh thần Quân Dĩ Khinh sa sút lại làm cho Lý Mặc Chu có chút tức giận. Dựa vào cái gì mà khi có được người mà người khác không cách nào có được, còn không biết che chở quý trọng? !

Lý Mặc Chu nói: “Tớ vừa tới bên này, còn không phải rất quen thuộc, cậu có thời gian hay không, mang tớ đi dạo nha.”

Quân Dĩ Khinh hoàn hồn, miệng đáp ứng nói: “Được.”

Vừa vặn Hướng Tình hôm nay cũng tới tìm bạn để nói chuyện phiếm, đi qua liền gặp bọn họ, lúc này ba người liền cùng nhau đi ra ngoài.

Thời điểm ba người Quân Dĩ Khinh ở bên ngoài cười đùa, thì Mi Giang Ảnh lại ngẩn người ở trong nhà thầy Khương, cả lý do để cô vẽ tranh cũng không có. Lâm Tiêu Tương đang trên đường đến nhà thầy, vừa vặn thấy được ba người Quân Dĩ Khinh, lúc đến nhà Khương lại nhìn thấy Mi Giang Ảnh đang rảnh rỗi đến sắp mốc meo rồi, cô cũng không biết trong lòng là tư vị gì.

Lâm Tiêu Tương đã từng có ý muốn đề bạt Mi Giang Ảnh, bởi vì cô cũng không có biện pháp trở thành người thầy như vậy, nên cũng chỉ có thể cố gắng trau dồi để đi kiếm tiền. Nhưng mà Mi Giang Ảnh mê mang đã trở ngại lớn nhất trên con đường này, Lâm Tiêu Tương cũng không có biện pháp, cô không có thế lực để có thể giữ được Mi Giang Ảnh, vì vậy chỉ có thể mặc cho Mi Giang Ảnh đi mà thôi.

Về sau biết được Mi Giang Ảnh trở thành trợ thủ của thầy, trong lòng cũng có chút khó chịu. Có chút ghen ghét Mi Giang Ảnh, chính cô tại đã bên thầy nhiều năm như vậy, nhưng mà thầy cũng không có chấp nhận cô.

Xem đến tình hình trước mắt, Mi Giang Ảnh coi như là làm Tổng giám đốc công ty, cũng không thể đi xa, chính bản thân thời gian mê mang cùng không có bước qua, vậy thì làm cái gì đều sẽ không trụ được lâu dài. Việc này Lâm Tiêu Tương lại vì Mi Giang Ảnh mà nóng lòng, nếu như tiếp tục như vậy, ai có thể biết rõ người này là vô dụng hay không đây?

Lâm Tiêu Tương cho rằng, Mi Giang Ảnh có lẽ không tính là quá kém, tối thiểu bên người còn có Quân Dĩ Khinh, nói không chừng sẽ có chút ít trợ giúp. Thế nhưng tựa hồ chính là vì Quân Dĩ Khinh tồn tại, nên càng làm cho Mi Giang Ảnh càng khó tìm thấy phương hướng của mình rồi a. Giá trị tồn tại cùng mục tiêu của mình đều không tìm được, trên người còn muốn đến từ một người khác cả đời, loại năng lực trầm trọng này để vượt qua được thì mới có thể thừa nhận a.

Lâm Tiêu Tương không có ở lâu, chẳng qua là cùng thầy thảo luận một ít kỹ thuật rồi rời đi ngay. Thời điểm đi ra, Mi Giang Ảnh tiễn đưa cô, đi đến cửa ra vào, Mi Giang Ảnh nở nụ cười một cái, nói: “Trên đường cẩn thận.”

Lâm Tiêu Tương không hiểu bị cảm động, thiếu chút nữa liền khóc lên. Lâm Tiêu Tương tự giễu chính mình quá yếu ớt rồi…

Buổi tối trở lại nhà Loan Nhuế Tịch, Quân Dĩ Khinh nói: “Lý Mặc Chu đã đến trường học của bọn chị bồi dưỡng rồi, thật là lợi hại a. Hắn mới dạy học một năm a, trường học liền coi trọng như vậy.”

Mi Giang Ảnh sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời nghĩ không ra Lý Mặc Chu kia là ai. Sau đó sắc mặt trở nên có chút khó coi.

“Em làm sao vậy? Sắc mặt rất khó nhìn a?” Quân Dĩ Khinh hỏi.

Mi Giang Ảnh lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”

Lý Mặc Chu đến không thể nghi ngờ là đem Mi Giang Ảnh hướng bên bờ vực lại đẩy thêm một bước, chỉ một bước nữa thôi cô sẽ rơi vào vực sâu.

Đến buổi tối Mi Giang Ảnh ngủ cũng không yên, một mình ngồi trong sân nhìn bầu trời đến ngẩn người. Lúc nhìn thấy sao băng vẫn là rất cao hứng, cũng có kích động một chút, sau đó đang mong đợi có thể nhìn thêm nữa lại bất tri bất giác ngủ quên mất.

Loan Nhuế Tịch có gọi một dì đến sớm để làm cơm, lúc nhìn thấy Mi Giang Ảnh ngủ trong sân lại càng hoảng sợ, vội vàng đem người đánh thức.

Mi Giang Ảnh còn không biết mình làm cái gì đã bị túm trở về phòng rồi. Nằm xuống chiếc giường ôn hòa mềm mại, Mi Giang Ảnh nhanh chóng lâm vào mộng đẹp.

Sau đó… Người liền bị ốm.

Sương sớm rất không tốt cho sức khỏe a .

Mi Giang Ảnh bị ốm ba ngày, mới dần dần chuyển biến tốt hơn.

Nửa đêm Mi Giang Ảnh bất ngờ nhận được điện thoại của Vương Giam, Vương Giam nói: “Em giúp chị với!”

“Hả?”

“Chị muốn đến ở nhà em!”

“Vì cái gì?”

“Chị cùng Đường Tống Nguyên cãi nhau.”

“…” Mi Giang Ảnh thật muốn tắt điện thoại.

“Này, em phải giúp chị.” Vương Giam bốc đồng nói.

Mi Giang Ảnh từ trên giường đứng lên, giống như cũng không phải người đang ốm. Xuống giường nói: “Được, chị đợi một lát.”

Mi Giang Ảnh thay đổi quần áo, đi ra ngoài thuê xe rồi rời đi. Vội vã trả lời là chính mình đang ở nhà thuê, quả nhiên Vương Giam đã ở dưới lầu đợi cô, bên người còn có một cái vali.

Mi Giang Ảnh nhìn cô một cái nói: “Đến đây đi.”

Mở cửa nhà ra bên trong lại không có người, Mi Giang Ảnh nói: “Cũng may người ta còn chưa có trở lại đây.”

Vương Giam nói: “Cũng may còn có em nữa, nếu không chị cũng không biết phải đi đâu.”

“Cũng lạ quá a, cái kia là nhà chị, như thế nào đến phiên chị rời nhà đi ra ngoài?”

Vương Giam không cam lòng nói: “Thế mới nói, nhất định đừng tìm một người thương nhân để quen biết!”

Thuần túy là hậu quả của chỉ số thông minh bị áp chế .

Mi Giang Ảnh xám xịt, lấy điện thoại ra bấm mã số, Vương Giam tại chỉnh đốn đồ đạc của mình, chợt nghe Mi Giang Ảnh nói: “Đường Tống Nguyên, em là Mi Giang Ảnh, Vương Giam hiện tại đang ở phòng của em. Vâng, đúng vậy. Được, hẹn gặp lại.”

Vương Giam giật mình nhìn cô nói: “Em… em, em cứ như vậy mà bán đứng chị sao? !”

Mi Giang Ảnh cười khan một tiếng, nói: “Chị đã cãi không lại người ta, nếu như vì sự kiện này mà chị ta ghi hận em mà nói…, ai thay em nhặt xác đây?”

Vương Giam há to miệng cả buổi cũng không nói được một câu, nói: “… Xem như em lợi hại.”

Vương Giam lần này cùng Đường Tống Nguyên cãi nhau vô cùng lớn nha, cô quyết định trong thời gian ngắn sẽ không trở về nhà đấy. Biết được Mi Giang Ảnh đang ở tại nhà mẹ, Vương Giam liền đem đồ đạc của mình đến đây để sửa sang lại phòng. Thời điểm đi ra thấy Mi Giang Ảnh nằm ngủ trên ghế sa lon, Vương Giam nhẹ giọng gọi cô: “Tiểu Ảnh? Tiểu Ảnh?”

Mi Giang Ảnh mơ mơ màng màng mở to mắt, lắc đầu một cái, lại mê man tiếp.

Vương Giamtheo bản năng cảm thấy không đúng, liền sờ lên trán của cô, thật nóng! Lại phát sốt!

Vương Giam không có số của Loan Nhuế Tịch cùng Quân Dĩ Khinh, thời điểm này cũng chỉ có thể gọi điện thoại xin giúp đỡ của Đường Tống Nguyên thôi.

Đường Tống Nguyên nhận được điện thoại của Mi Giang Ảnh cũng thấy yên tâm, chờ xử lý xong việc mới đi sang bên kia, nửa đường lại nhận được điện thoại Vương Giam, hiểu ý cười cười, điện thoại vừa bắt chợt nghe đến thanh âm dồn dập của Vương Giam: “Chị mau tới đây! Tiểu Ảnh phát sốt! Mau tới!”

Hai hàng lông mày của Đường Tống Nguyên nhăn lại, thanh âm bình tĩnh nói: “Được.” Liền cúp điện thoại, giẫm chân ga đi tới.

20 phút về sau, Đường Tống Nguyên đã chạy tới nơi, cũng không biết ngày mai sẽ thu được bao nhiêu tờ giấy đây.

Lo xong xuôi cho Mi Giang Ảnh, Đường Tống Nguyên mới gọi điện thoại cho Loan Nhuế Tịch. Loan Nhuế Tịch cũng báo tin cho Quân Dĩ Khinh biết, lúc ấy Quân Dĩ Khinh sắp đi ngủ rồi, nhận được tin tức liền mặc quần áo xuất hiện ở sân trường học, thế nhưng mà cửa chính đã sớm đóng rồi. Quân Dĩ Khinh gọi điện thoại cho Lý Mặc Chu, Lý Mặc Chu nhận được điện thoại, nghe được Quân Dĩ Khinh nói : “Cậu mau tới đây, giúp tớ leo tường.”

“Hả?”

Về sau mới biết được là vì Mi Giang Ảnh, trong lòng Lý Mặc Chu vẫn là không khỏi hiện lên khổ sở. Lý Mặc Chu ngồi ở trên đầu tường, nhìn sự tình không nên phát sinh cái tuổi này, không khỏi cảm thán. Quân Dĩ Khinh chưa bao giờ từng vì hắn chạy tới nhanh như vậy.

Vốn tưởng rằng không có việc gì, hạ sốt cũng tỉnh hơn không ít. Thế nhưng là ngày đó quá muộn, bác sĩ cũng không đề nghị cô về nhà, tốt nhất là nên ở bệnh viện vài ngày để quan sát một chút. Mi Giang Ảnh cảm thấy bác sĩ chuyện bé xé ra to rồi, Loan Nhuế Tịch cùng Quân Dĩ Khinh đều đồng ý. Quân Dĩ Khinh ở lại bệnh viện cùng ngủ trên một giường.

Quân Dĩ Khinh nhíu mày, nói: “Ốm còn chưa khỏi còn chạy đi lung tung làm cái gì. Tốt rồi, lại vào bệnh viện a.”

Mi Giang Ảnh vừa mới hạ sốt, thân thể vẫn còn mệt mỏi, không có khí lực để nói chuyện, chỉ có thể nịnh nọt Quân Dĩ Khinh, cười cười nói: “Ai mà không có ốm đau a, chờ tôi khỏe rồi, cũng có thể leo tường như chị.”

Quân Dĩ Khinh PHỐC cười. Bệnh vừa chuyển biến tốt đã biết chê cười người khác rồi.

Vốn tưởng rằng như vậy sẽ không sao, nhưng sáng sớm ngày thứ hai lúc điều dưỡng đi kiểm tra phát hiện tình huống của Mi Giang Ảnh không ổn, quả nhiên, không có bao lâu Mi Giang Ảnh lại bắt đầu sốt cao.

Loan Nhuế Tịch cũng đã đến nên liền thúc giục Quân Dĩ Khinh đi học, thế nhưng Quân Dĩ Khinh lo lắng, thời điểm bước đi đều chầm chậm không muốn.

Loan Nhuế Tịch biết rõ, cảm tình như vậy là không dễ dang mà có được. Dù không phải tình yêu, chỉ đơn thuần là thân tình cũng làm cho người ngoài quý trọng.

Khi Quân Dĩ Khinh đi học liền nhận được tin nhắn của Loan Nhuế Tịch, nói Mi Giang Ảnh đã bớt sốt hơn.

Phòng bệnh Mi Giang Ảnh từ đó cứ từng đợt rồi từng đợt người tới thăm, lúc đầu là Vương Giam, rồi sau đó là Đường Tống Nguyên chạy tới lấy người, muộn hơn một chút Lâm Tiêu Tương cũng tới, chỉ chốc lát sau thầy Khương cũng đã tới, thầy Khương cùng Loan Nhuế Tịch khó mà gặp nhau liền đi ra ngoài nói chuyện. Lâm Tiêu Tương ở trong phòng bệnh gọt hoa quả cho Mi Giang Ảnh, không bao lâu sau, hết giờ học Quân Dĩ Khinh cũng tới rồi, đi theo có cả Hướng Tình cùng Lý Mặc Chu tới đây.

Lâm Tiêu Tương vừa nhìn thấy Hướng Tình, sắc mặt liền thay đổi. Là thần sắc rất khó để diễn tả, cái loại thần sắc xoắn xuýt phức tạp này Mi Giang Ảnh cho tới bây giờ chưa thấy qua. Sau đó Lâm Tiêu Tương liền rời đi, Hướng Tình đối với Mi Giang Ảnh chào một câu, sau đó theo sát phía sau cùng đi ra ngoài.

Mi Giang Ảnh Quân Dĩ Khinh cùng Lý Mặc Chu có chút khó hiểu nhìn ra cửa phòng, rất ăn ý trầm mặc một hồi.

Mi Giang Ảnh nói: “Tôi cảm thấy đây không phải phòng bệnh nhân nữa rồi, hình như là sân khấu diễn kịch thì đúng hơn.”

Quân Dĩ Khinh tiếp nhận công việc Lâm Tiêu Tương đang làm dở, gọt hoa quả rồi sau đút cho Mi Giang Ảnh ăn. Mi Giang Ảnh kỳ thật không có mùi vị gì, tất cả vào trong miệng cô đều là vị thuốc. Quân Dĩ Khinh liền từ trong túi lấy ra vài viên kẹo, bóc ra rồi đưa đến miệng cho Mi Giang Ảnh.

Lý Mặc Chu rất là hâm mộ, nhưng mà hắn đã học được cách khống chế tâm tình của mình rồi, hoặc là nói, Quân Dĩ Khinh cũng chỉ xuất hiện một chút trong cuộc sống của hắn. Trên thế giới này không có ai không rời bỏ ai đấy, Lý Mặc Chu cũng không biết tình yêu đến tột cùng là cái gì.

Hắn từng cho rằng, nếu không có Quân Dĩ Khinh cả đời này của hắn cũng sẽ không có hạnh phúc. Nhưng là bây giờ ngẫm lại, Quân Dĩ Khinh cũng không phải trọng yếu như vậy.

Lúc này chỉ cần thời gian mà thôi.

Nhưng giữa Lý Mặc Chu cùng Mi Giang Ảnh đúng là vẫn còn chút lúng túng, Lý Mặc Chu hàn huyên vài câu liền rời đi.

Lý Mặc Chu rời đi, bộ dạng Mi Giang Ảnh vẫn có chút không tập trung.

“Em làm sao thế?” Quân Dĩ Khinh hỏi.

“Không có gì.” Mi Giang Ảnh không cảm thấy Lý Mặc Chu sẽ là uy hϊếp, nhưng mà nhìn Lý Mặc Chu, Mi Giang Ảnh giống như đột nhiên đã biết rõ, cảm giác khi mình đối mặt với Quân Dĩ Khinh, cảm thấy rất bị đè nén.

Lý Mặc Chu mấy năm này cũng thay đổi không ít, hoặc là nói, hắn xác thực dựa theo bộ dạng Mi Giang Ảnh tưởng tượng mà xuất hiện. Thành thục rất nhiều, lại làm cho Lý Mặc Chu càng trở nên có mị lực, toàn thân phát ra khí chất trầm ổn bình yên, đoán chừng sẽ có không ít con gái thích hắn a.

Nhìn lại chính mình một chút, mấy năm này một điểm tiến bộ cũng không có, còn giống như đã đi tụt lùi vậy. Công việc không ổn định, học thức không tốt, cô đứng ở bên người Lý Mặc Chu, ai tốt ai kém liếc thôi cũng rõ ràng.

Không sai, cái này là tự ti.

Quân Dĩ Khinh mặc dù không có công việc, nhưng mà trong trường học thành tích của cô luôn rất tốt , tuy rằng không phải thứ nhất thì cũng là đứng trước vài tên, người lớn lên cũng không tệ, tính cách cũng tốt, người như vậy, Mi Giang Ảnh cảm giác mình không xứng.

Mi Giang Ảnh ở trong ám ảnh thấy được một nhúm ánh mặt trời, cái ánh mặt trời này đều nghe theo mà ở trên người cô, nhưng cũng sẽ di chuyển chiếu vào trên thân người khác, cô không có năng lực để cho ánh mặt trời ở lại nơi này.

“Như thế nào, mệt mỏi sao?” Loan Nhuế Tịch hỏi.

Mi Giang Ảnh nhìn nhìn cô, sau đó làm nũng dựa vào trong ngực cô, nói: “Không có.”

Lần đầu tiên Mi Giang Ảnh chủ động đối mặt với Loan Nhuế Tịch, Loan Nhuế Tịch ngây ngốc một chút, nhưng rồi cũng nhanh chóng bình tĩnh.

Mi Giang Ảnh vẫn cau mày, Loan Nhuế Tịch không chần chừ rất tích cực đối mặt.

“Có chuyện gì sao?”

Mi Giang Ảnh suy nghĩ một chút, trịnh trọng gật đầu, nói: “Vâng.”

“Mẹ hy vọng mẹ có thể giúp đỡ được con.”

Mi Giang Ảnh vẫn cẩn thận nghĩ một lát , nói: “Con… Con nghĩ…” Lời nói đến bên miệng, Mi Giang Ảnh lại không biết nên nói như thế nào rồi.

Loan Nhuế Tịch ôn hòa nói: “Tuy rằng con là con gái ruột thịt của ta, nhưng mà mẹ cũng phải nói một câu, con xác thực không ưu tú bằng Quân Dĩ Khinh.”

Một câu trong đấy.

Mi Giang Ảnh hơi cúi thấp đầu, nói: “Đúng, con xác thực các phương diện cũng không bằng Quân Dĩ Khinh. So với con nhiều người tốt còn có như vậy.”

“Kỳ thật có một câu mẹ vẫn cảm thấy rất buồn cười đấy.”

“Câu gì?”

“Lời này đại khái ý là, con nói chính con rất kém cỏi, nhưng mà vẫn có người thích con như cũ, nói rõ cũng không phải cái gì con cũng sai. Mỗi người xác thực đều có ưu điểm tồn tại, nhưng không thể nói toàn thân con chỉ có một cái ưu điểm như vậy, điều này đã nói lên con cũng là người tốt. Tổng hợp lại xem, loại người này vẫn là rất kém cỏi sao.”

Mi Giang Ảnh không nói.

“Nhưng mà, con tìm đến mẹ, không phải chỉ vì rồi chuyện này chứ?”

“Con… con nghĩ phải thay đổi.” Mi Giang Ảnh ngốc nghếch nói.”Tối thiểu… sẽ tốt hơn so với hiện tại.”

Loan Nhuế Tịch nói: “Cái này rất khó, tự chính mình cũng không biết nên làm như thế nào mà?”

“Khó như vậy sap?”

“Thay đổi tính cách một người có khó không?” Loan Nhuế Tịch hỏi ngược lại, “Con cần không phải thay đổi chính mình, mà là cho mình một điểm dũng khí bước ra chỗ khó khăn. Vô luận kết quả là tốt hay là xấu, đi qua mới biết được. Tiểu Ảnh, không nên luôn núp ở bên trong thế giới của riêng mình, chỗ đó trừ con ra, không có bất kỳ người nào cả.”

Thế nhưng một bước này, nên như thế nào để bước ra đây?

Không có người nào sẽ nói cho cô biết bước tiếp theo nên đi như thế nào, nhưng mà, đi đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ mới đúng.

Mi Giang Ảnh hướng thầy Khương để từ chức.

Ngày đó Lâm Tiêu Tương cũng ở đó, cô kinh ngạc nhìn Mi Giang Ảnh, cái này là lại điên vì cái gì đây?

Thầy Khương cười cười, nói: “Nếu như còn muốn cầm bút vẽ, cũng đừng đập phá chiêu bài của ta đấy.”

“Cháu biết rồi mà.”

Lâm Tiêu Tương cũng không hiểu mà thương cảm, trong lòng có một loại giống như bị xúc động rồi. Cô yên tĩnh qua nhiều năm như vậy,lại như đã làm sai gì đó.

Mi Giang Ảnh gọi điện thoại cho Vương Giam, Vương Giam còn ỷ lại nhà cô đây a.

“Em muốn trả phòng a, nếu chị muốn ở mà thì chính mình nộp tiền thuê nhà nha.”

“Em không ở đây nữa sao?” Vương Giam buông bút vẽ.

“Ân, em ở cùng mẹ.” Mi Giang Ảnh nói.

“A, như vậy rất tốt đó a! vậy chị đây giúp em đóng dấu quảng cáo cho thuê.” Dù sao Vương Giam không có việc gì.

Thời điểm Mi Giang Ảnh đem đồ đạc của mình chuyển vào nhà Loan Nhuế Tịch, vẫn là rất không được tự nhiên, xấu hổ nói: “Ưm… Con muốn vẽ ở trong phòng.”

Loan Nhuế Tịch cười đến rất vui vẻ, nói: “Hoan nghênh.”

Mi Giang Ảnh không biết mình quyết định đúng hay không đúng, nhưng mà cô muốn liều một lần. Cô còn không có mục tiêu rõ rệt thì về sau sẽ làm cái gì đây. Cô chỉ có thể lăn lộn mãi a, tối thiểu hiện tại cô vẫn là rất ưa thích vẽ manga đấy a, hơn nữa manga cô vẽ tiếng vọng cũng không tệ.
« Chương TrướcChương Tiếp »