Chương 3: Mau cút ra ngoài cho em!

Quý U trợn tròn mắt.

Mắt tên này có vấn đề gì à?

Mấy năm ở nước ngoài, size của cô đã sớm thay đổi, chẳng qua là cô đang mặc áo phông nên không rõ ràng thôi.

Hừ, đợi chút nữa cô thay quần áo, mắt chó hợp kim titan của tên này nhất định sẽ bị mù.

Cô trợn mắt nhìn đối phương, cũng lười để ý đến anh, cầm gối ném vào người anh, nói: "Mau cút ra ngoài cho em."

Lam Hy Tước tiếp nhận gối rồi ném lên sofa gần cửa, sau đó huýt sáo mở cửa bước ra ngoài. Xem ra tâm trạng của anh đang rất tốt.

Đối phương vừa rời đi, Quý U mới ôm chăn, nhẹ nhàng tựa vào đầu giường.

"Phù ——"

Mấy năm không gặp, tên này còn đáng ghét hơn cả hồi còn nhỏ!

Cũng may đêm qua không phát sinh chuyện gì, nếu không cô thật sự sẽ muốn khóc mà không khóc được.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Quý U tưởng tên kia quay lại nên vô thức quấn chặt mình trong chăn.

Cửa lại được mở ra, nhưng không phải Lam Hy Tước mà là một cô gái mặc trang phục hầu gái xách vali đi vào nói: "Quý tiểu thư, đây là hành lý của cô, tôi phải đặt nó ở đâu?"

"Cứ để nó ở đó đi!"

Quý U thầm thở phào nhẹ nhõm, tùy ý chỉ về phía cửa, sau đó tò mò nhìn cô hầu gái, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rõ ràng hôm qua tới đây, trong nhà không có người nào.

Đối phương đến từ đâu?

Cô hầu gái đặt hành lý xuống rồi rời đi, lịch sự đóng cửa lại cho cô.

Đối phương vừa rời đi, Quý U lập tức xuống giường, mở vali, chọn trái chọn phải, cuối cùng chọn một chiếc váy nịt ngực màu trắng. Sau đó, cô vén toàn bộ mái tóc dài lêи đỉиɦ đầu, búi lại rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, trông cô hoàn toàn khác với cô gái mặc áo phông buộc tóc đuôi ngựa ngày hôm qua. Sau khi dọn dẹp xong, cô nhìn vào gương một lúc lâu mới hài lòng bước ra khỏi phòng.

Hôm qua đi vào, cô say khướt, cái gì cũng không rõ, lúc xuống lầu, Quý U quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Tên kia sống một mình trong một căn biệt thự, cả căn nhà dường như vô cùng trống vắng.

Quý U đi xuống thang cuốn xoắn ốc, nhìn thấy tên kia mặc đồng phục có biểu tượng của Học viên Curtis đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn. Bên cạnh có một, hai, ba hoặc bốn người đứng buông thõng hai tay. Ánh nắng vàng nhạt chiếu vào người anh, tạo nên một lớp ánh sáng quý phái trên gương mặt hoàn hảo của anh, ánh mắt lộ rõ vẻ lười biếng, dao nĩa trong tay phản chiếu ánh sáng kim loại, mỗi cử động của anh đều toát lên vẻ sang trọng và quý phái không thể diễn tả.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái rồi bảo: "Lại đây ăn sáng, lát nữa anh đưa em đi báo danh!"

"Ồ!" Thấy phản ứng này của anh, Quý U có chút thất vọng. Cô cố ý mặc bộ đồ này để khoe dáng, chứng minh cho đối phương thấy cô không phải sân bay, ai ngờ đâu, phản ứng của tên này quá mức bình tĩnh.

Lam Hy Tước liếc cô một cái rồi nhanh chóng thu tầm mắt, anh chỉ chỉ những người đứng bên cạnh và nói: "Đây là những người hầu trong nhà, mẹ anh cố ý gọi bọn họ đến để chăm sóc việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày của em."

Đánh giá giọng điệu của anh, xem ra anh không hài lòng với việc những người này đột nhiên xuất hiện.

Nghĩ nghĩ, trước đây tên này chỉ sống một mình, có lẽ anh không thích có thêm người ở nhà.

Tình cờ là Quý U cũng không quen với việc được người lạ chăm sóc nên nói: "Cảm ơn mẹ Lam giúp em. Chỉ là, em không cần ai chăm sóc. Hay là để họ về đi?"