Chương 1

Nơi tôi sống là một góc sình lầy của thành phố,cũ kĩ. Những sợi dây cáp chằng chịt dường như được dệt thành một mạng lưới dày đặc, bao phủ khu phố đổ nát đang bị phá dỡ và kiểm tra cân bằng này. khép kín với thế giới bên ngoài. , nhưng những tin đồn ở đây dường như có chân dài, và trẻ em ở mọi lứa tuổi đều có thể biết những bí mật kinh hoàng của gia đình tiếp theo.

Khi Chu Liêu và mẹ anh ấy chuyển đến đây lần đầu tiên,Mọi người đều biết Chu Liêu là một đứa con ngoài giá thú,lúc đó tôi đang cùng một đám trẻ con vui đùa trên đường phố tôi vô tình lao vào vòng tay của một người phụ nữ.

Cô ấy đỡ vai tôi, nhìn tôi, cười đến đôi mắt cong cong như trăng khuyết, khuôn mặt trắng hồng sạch sẽ:

"Ôi, phải đi chậm thôi cô bé, cẩn thận không gãy răng cửa."

Cô ấy xinh đẹp và mảnh mai đến mức tôi chưa từng gặp ai như vậy, tôi không biết phải nói gì, tôi cắn một ngón tay và nhìn cô ấy chằm chằm, tôi chỉ nghĩ rằng giọng nói của cô ấy mềm mại và uyển chuyển

Thế là cô ấy quay sang một bên, tôi để ý thấy có một người con trai đang đứng cạnh cô ấy, người con trai đó cũng giống cô ấy, rất trắng, cao hơn tôi khoảng nửa cái đầu, tai đeo tai nghe, mắt cụp xuống, và anh im lặng.

"A Liêu, cho em gái ăn kẹo được không?"

Anh ngước mắt lên nhìn tôi, lấy từ trong túi ra hai con thỏ trắng thật to, đặt vào lòng bàn tay tôi.

Tôi cầm viên kẹo lùi lại hai bước, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại, người phụ nữ mặc váy trắng như tuyết, còn cậu bé vẫn cúi đầu đứng đó, sau lưng họ là xe tải, công nhân liên tục chở một thứ gì đó.

Tôi vội quay đầu chạy thật mạnh, cảm giác như tim mình loạn nhịp.

Con thỏ trắng lớn bị lòng bàn tay ấm áp của tôi làm cho tan chảy, giấy gói kẹo nhớp nháp, tôi không ăn nên để lên tủ đầu giường.

Buổi tối tôi cứ nghĩ đến là chiếc váy trắng như tuyết của người phụ nữ và con thỏ trắng lớn trong lòng bàn tay của cậu bé.

Sáng hôm sau, tôi đang đứng trên tầng hai đánh răng, nhìn xuống, Nhị Béo đã dậy sớm và đang cầm sào tre chơi ở tầng dưới, anh ấy ra hiệu cho tôi một cách thần bí, tôi đang đánh răng thì anh nói với tôi:

"Mau xuống đây đi! Chuyện gia đình ngày hôm qua mới đến! Rốt cuộc có muốn nghe hay không!"

Lát sau một số trẻ em trong khu vực của chúng tôi đã tụ tập lại với nhau và tổ chức một cuộc họp nhỏ, tất nhiên, Nhị Béo đang học lớp năm nên ngồi ở vị trí đầu tiên, chúng tôi ngồi xổm trong căn phòng chứa đồ bừa bộn, vừa tối vừa nóng, lại có nhiều muỗi. . Tôi bị muỗi đốt và tôi chỉ muốn biết về gia đình ngày hôm qua.

Sau đó, Nhị Béo kể về người phụ nữ có chiếc giày bị hỏng và cậu bé kia là đứa con ngoài dã thú

Anh ấy đã nghe trộm được điều này khi mẹ anh ấy đang nói chuyện với cha anh ấy

Thế nào là con ngoài giá thú?

Mùa hè năm nay dường như ngột ngạt, hàng xóm đồn thổi, những cuộc trò chuyện sau bữa tối dường như đã đủ trong mùa hè này, và tất cả những điều này thực sự khó khăn đối với tôi, một học sinh lớp ba tiểu học có vẻ non nớt. Tôi chỉ có thể giả vờ vô tình đi ngang qua cửa nhà họ hết lần này đến lần khác để dò xét bí mật.

khi tôi đi qua nhà cậu bé kia ,tôi được người phụ nữ đó gọi vào phòng, cô ấy pha trà ngọt và lấy một ít bánh quy, tay cô ấy sạch sẽ, dài và đẹp, mái tóc cô ấy xoăn như mây, cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Vì vậy, tôi chân thành khen ngợi cô ấy:

"Dì, dì thật đẹp."

Cô ấy xoa đầu tôi và nói với tôi rằng sau này tôi có thể đến chơi với cô ấy thường xuyên hơn

Nhưng trong lòng tôi nghĩ, nếu như vậy, Nhị Béo nhất định sẽ cho rằng tôi phản bội.

Nhưng tôi gật đầu lia lịa, đưa mắt nhìn vào trong thì không thấy bóng cậu bé đâu, tôi vô cùng tò mò về họ nhưng không nói lời nào, dường như cô ấy nhìn ra được những gì tôi đang nghĩ. . , quay người xỏ dép lê bước vào nhà, gọi cậu bé.

Cậu bé đầu tóc bù xù, mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng, tôi để ý thấy trên cổ cậu đã bị muỗi đốt nhiều lần, có những vết đỏ rất rõ.

"Tỷ tỷ tới rồi, A Liêu."

Cậu ta liếc nhìn tôi rồi mở miệng:

"Xin chào."

Tất cả những gì họ nói đều giống như một điều gì đó mới mẻ,

Tôi cười nói với cậu ta, tôi nói tên tôi là Tạ Mai Chi

Hai mẹ con khi cười trông rất giống nhau, tôi càng cởi mở hơn, hào hứng vẫy tay, tôi hỏi cậu ta tên gì?

"Chu Liêu."

sau này mỗi khi nhắc đến tên cậu ta, tôi sẽ nghĩ đến mùa hè nóng bức đến ngột ngạt, hoa hồng leo khắp tường, hoàng hôn như thiêu đốt nửa bầu trời, dù mùa hè này có tốt đẹp hay không hay dở, Tất cả đều lộng lẫy như ngọn lửa.

Chu Liêu lớn hơn tôi hai tuổi, mãi sau này tôi mới biết.

Nhị Béo và Chu Liêu bằng tuổi nhau , nhưng Nhị Béo cao và khỏe mạnh, Chu Liêu trông gầy hơn Nhị Béo rất nhiều, vì vậy không ai nghĩ rằng Chu Liêu thực sự có thể đẩy Nhị Béo xuống đất và đấm anh ta,hai cái mũi nhăn nheo và đôi mắt xanh sưng húp khóc đòi mẹ, hai chiếc răng cửa lung lay của Nhị Béo bị đánh gãy.

.