Chương 2: Anh đây thích cô ấy? Cậu chưa tỉnh ngủ à?

Tên đầy đủ của anh ba là Lục Thời An. Do cách phát âm Thời An giống như "Tam" nên mọi người thường gọi anh là Lục Tam.

Cô, Tɧẩʍ ɖυ, Giản Niệm và Lục Thời An học cùng trường trung học cơ sở, học cùng lớp và có mối quan hệ rất tốt. Chỉ là, sau khi vào cấp 3, họ bị chia lớp nên không học cùng nhau nữa.

Lớp 12 của Lục Ninh ở tầng hai, còn lớp 13 của Lục Thời An ở tầng ba.

Tan học, Lục Ninh nhận được tin nhắn từ dì Cơ, cũng chính là mẹ của Lục Thời An, nói rằng bà không liên lạc được với Lục Thời An nên bà nhờ Lục Ninh nhắc đối phương: tan học đừng về nhà, đi thẳng đến nhà bà ngoại.

Cả gia đình sẽ tổ chức sinh nhật cho bà ngoại vào buổi tối.

Lục Ninh đoán, chắc là tên kia đã trốn tiết cuối để đi chơi bóng nên không nghe điện thoại. Sau khi thu dọn cặp sách, cô lên tầng ba, quả nhiên chỉ thấy đồ vật trong lớp chứ không thấy người.

Đang lúc chuẩn bị đến sân bóng tìm người thì cô nhận được điện thoại của Đường Lệ phu nhân. Khi kết thúc cuộc gọi, mọi người ở tầng một gần như đã rời đi. Cô đang định gọi điện cho tên kia thì nghe thấy một cuộc trò chuyện quen thuộc ở góc cua.

"Anh ba, cô gái vừa viết thư tình cho anh cũng khá xinh đấy, nhưng vẫn kém hơn chị Ninh một chút. Anh nói xem, nếu chị Ninh biết anh nhận được thư tình của người ta, liệu chị ấy có xử lý anh không?"

"Ông đây nhận thư tình, sao phải quan tâm đến ý kiến

của con nhóc đó?"

"Chậc, ai mà không biết hai người là một cặp? Chị Ninh vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, anh thích chị ấy cũng không có gì đáng xấu hổ đâu."

"Anh đây thích cô ấy? Cậu chưa tỉnh ngủ à?"

Người kia còn muốn nói thêm gì đó, thình lình nhìn thấy bóng người dựa trên lan can, vẻ mặt lập tức trở nên ngượng ngùng: "Chị Ninh." Còn gì lúng túng hơn việc nói xấu sau lưng mà bị chính chủ nghe thấy?

Lục Thời An cứng người, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Quả nhiên, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở cầu thang tầng ba.

Đối diện với ánh mắt không gợn sóng của đối phương, Lục Thời An tự dưng cảm thấy chột dạ, sau đó giả vờ bình tĩnh nói: "Cậu đang đợi tớ à?"

Lục Ninh từ trên nhìn xuống đối phương, một đôi mắt đen nhánh, rõ ràng như mực, không có một tia tạp chất. Sau khi nhìn nhau vài giây, hàng mi dài hơi cụp xuống, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại.

Trong danh sách cuộc gọi, tên của ai đó xuất hiện ở trên cùng.

Ngón tay của Lục Ninh khẽ di chuyển, trực tiếp mở ra và kéo xuống dưới cùng, bấm chặn cuộc gọi từ số này, sau đó mở ứng dụng WeChat, tìm tên người nào đó rồi kéo vào danh sách đen.

Sau khi làm xong tất cả, cô cất điện thoại, đi xuống cầu thang.

Khi đi ngang qua đối phương, ngay cả một ánh mắt cũng không lãng phí cho đối phương.

Như thể đối phương chỉ là không khí.

Về phần nhắc anh đến nhà bà ngoại ăn tối.

À!

Tên chó, tốt nhất là nhịn đói đi!

Người em trai phía sau Lục Thời An nhìn Lục Ninh đang đi xuống, sau đó lại nhìn Lục Thời An bên cạnh, rụt cổ nói: "Anh ba, em có dự cảm không lành, e là anh sắp gặp rắc rối to rồi đấy!"

Lục Thời An nhìn theo bóng dáng cô gái đi xuống lầu, cảm thấy tâm trạng vô cùng phiền muộn.

Cũng không cần tên nhóc này nói.

Chính anh cũng nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng bây giờ đuổi theo giải thích thì sẽ xấu hổ lắm

Lục Thời An hắng giọng nói: "Nói nhảm cái gì vậy? Anh đây phải sợ cô ấy à!"

Nói thế nhưng anh vẫn mau chóng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cô gái đó. Nhìn thấy biểu tượng màu đỏ hiện lên trên màn hình, anh không khỏi bấm lưỡi một cái, nói: "Chết tiệt!"