Chương 3: Thật ngoan thật mềm, rất muốn nựng!

Lục Thời An trở về tiểu khu. Sau khi ra khỏi thang máy, anh lấy chìa khóa cửa ra, nhưng chỉ dừng lại trước cửa nhà mình một giây rồi dứt khoát tiến lên hai bước, gõ cửa nhà bên cạnh.

Nghỉ hè năm lớp 5, Lục Ninh chuyển đến cạnh nhà Lục Thời An.

Hai cánh cửa nằm cạnh nhau, chỉ cách nhau một bức tường.

Khi đó, Đường Lệ và ba Lục đang ly hôn, Đường Lệ không muốn gì khác ngoài con gái Lục Ninh.

Sau đó liền dẫn cô đến nhà mới.

Vào ngày chuyển nhà, Đường Lệ để rơi gì đó trong xe, bà đưa chìa khóa nhà mới cho Lục Ninh, bảo cô lên mở cửa trước, còn mình thì quay lại hầm gửi xe để lấy đồ.

Khi thang máy lên đến tầng một thì có tiếng ồn ào, một nhóm nam sinh đột nhiên chen vào, chắc là vừa chơi bóng xong, cả người đều toát mồ hôi.

Lục Ninh nhỏ bé bị dồn vào một góc, không khí nóng nực kèm theo mùi mồ hôi nồng nặc, khiến người ta cảm thấy khó thở.

Đột nhiên trên đầu cô vang lên một giọng nói: "Chậc, đừng chen chúc nữa, ở đây có một đứa bé."

Cậu bé vừa mới bước vào giai đoạn đổi giọng có giọng khàn khàn.

Đứa bé (Lục Ninh) ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cậu bé đang đứng trước mặt mình.

Từ khi còn nhỏ, vóc dáng của Lục Thời An đã cao, chưa tốt nghiệp tiểu học đã cao gần một mét bảy. Khi đó, đứng giữa một nhóm nam sinh, trông anh rất nổi bật. Lúc ấy cao hơn Lục Ninh hai cái đầu.

"Bạn nhỏ, người nhà của em đâu?" Lục Thời An hỏi, một tay cầm quả bóng rổ, một tay chống vào thang máy, cúi đầu nhìn bé Lục Ninh.

Anh mới là bạn nhỏ, cả nhà anh đều là bạn nhỏ.

Dáng người nhỏ nhắn luôn là thứ khiến Lục Ninh đau đầu. Rõ ràng cô không suy dinh dưỡng, chỉ là chiều cao của cô không bằng các bạn cùng lứa.

Dù sắp bước vào lớp 6 nhưng cô thường xuyên bị hiểu lầm là bạn học lớp dưới.

Cô bé phồng má, nhưng khi ngẩng đầu lên lại nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào: "Anh ơi, mẹ em ra xe lấy đồ, mẹ em sẽ lên ngay!"

Lục Ninh là dạng người phát triển muộn, cho đến khi bước vào cấp hai, trông cô vẫn rất nhỏ con.

Bởi vì bị Lục Thời An gọi là bạn nhỏ, Lục Ninh bắt đầu ép mình mỗi ngày phải uống loại sữa bò mà mình không thích, mỗi đêm tập nhảy dây, sau một năm cuối tiểu học và bốn năm trung học cơ sở, cuối cùng cô đã bắt kịp các bạn cùng lứa tuổi của mình.

Nhưng so với Lục Thời An thì vẫn còn nhỏ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào trước mặt, Lục Thời An lúc đó chỉ có một ý nghĩ:

Mẹ nó, thật ngoan thật mềm, rất muốn nựng! ! !

Lúc anh kịp phản ứng lại, anh đã vươn móng vuốt tội lỗi của mình về phía đối phương.

Khuôn mặt của cô bé mềm mại và mịn màng hơn anh tưởng tượng, giống như một viên kẹo dẻo, véo nó vô cùng thư giãn.

Nhưng nó thực sự rất non nớt, anh chỉ nhéo nhẹ thôi đã để lại hai dấu tay đỏ, khiến người ta có cảm giác tội lỗi.

Anh nhanh chóng lấy một cây kẹo mυ"ŧ trong túi ra, xé bao bì, nhét vào miệng đối phương rồi nói: "Bạn nhỏ ngoan quá, anh trai mời em ăn kẹo nhé!"

Lục Ninh đột nhiên bị chiếm tiện nghi còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh nhét một viên kẹo vào miệng.

Vì đang là mùa hè nên bề mặt của cây kẹo mυ"ŧ đã bắt đầu tan ra, hơn nữa, nó còn là vị đường nâu mà cô ghét nhất.

Nghĩ đây là ngày đầu tiên chuyển nhà, không nên gây phiền phức cho mẹ, cô kìm nén đỏ mặt, tức giận nói: "Cảm ơn anh trai."

Khi thang máy mở ra, Lục Thời An mới nhận ra cô nhóc này sống cùng tầng với mình.

"Em là con của gia đình mới chuyển đến à? Từ nay chúng ta sẽ là hàng xóm của nhau. Nếu em cần gì thì đến gặp anh trai. Nhân tiện, anh trai tên là Lục Thời An."

Trên mặt Lục Ninh lộ ra nụ cười, trong lòng MMP nói: "Em biết rồi, anh trai, cảm ơn anh trai, tạm biệt!"