Chương 3: Kính trà

Chu Nhiên định ngủ nhiều thêm một lát thì bị kéo dậy, trang điểm chải chuốt một hồi, mặc xong váy áo liền đi ra đại sảnh kính trà cho thừa tướng và phu nhân thừa tướng, nàng cong eo, tay cầm khay, hai ly trà đặt vững vàng trên khay, “Công công, bà mẫu, mời hai người uống trà mới của con dâu.” Giọng nàng nhỏ nhẹ, dáng vẻ mềm yếu.

Thừa tướng và phu nhân thừa tướng cầm lấy ly trà uống một ngụm, đặt sang một bên, “Yểu Kiều, ngồi đi, không cần câu thúc.” Thừa tướng nói với nàng, để nàng ngồi xuống.

Chu Nhiên đang lo eo đau, nửa ngày không dậy nổi thân mình, nghe thế, liền vội vàng ngồi xuống, “Đa tạ công công khoan dung.” Nàng không quên nói lời cảm tạ, đôi tay đặt trên đầu gối, không chút lộn xộn.

Phu nhân thừa tướng nhìn Chu Nhiên, càng nhìn càng thích, cảm thấy nhi tử của mình đã nhặt được bảo bối về nhà, “Chúng ta cũng không cố ý để con dậy sớm như vậy, cũng gần đến giờ ăn sáng, chỉ nghĩ ngày đầu tiên người một nhà chúng ta nên ăn cùng nhau một bữa cơm.”

“Vâng, vâng, con cũng định như thế.” Mất công đêm qua nàng sướиɠ cũng không quên quy củ, vội vàng gật đầu.

Gã sai vặt đi thư phòng gọi Hạ Thịnh tới, sáu người ăn sáng, liên quan đến đại ca Hạ Thịnh Hạ Nhung và nhị tỷ Hạ Ngọc, Chu Nhiên cũng biết mặt, trong lòng hiểu rõ, Hạ Thịnh gắp miếng măng đặt vào bát Chu Nhiên.

“Yểu Kiều thích ăn? Vậy đặt món kia trước mặt nàng đi.” Phu nhân thừa tướng sai thị nữ đổi vị trí món ăn.

“Không không không, không cần ạ.” Ở dưới bàn nàng hung hăng dẫm lên chân Hạ Thịnh, đúng là khiến nàng mất mặt!

“Mẫu thân, người như vậy khiến nàng thẹn thùng.” Hạ Thịnh cười ra tiếng, càng làm cho Chu Nhiên cảm thấy thẹn, nàng cắn măng, không dám lên tiếng, trên mặt Hạ Ngọc và Hạ Nhung lộ vẻ ý cười.

“Về sau chính là người một nhà, thẹn thùng cái gì?” Phu nhân thừa tướng cười, “Nhà của chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, Yểu Kiều, đừng sợ hãi, Nhung Nhi chưa đón dâu, sau này trong phủ đều phải nghe con, sẽ không có người lung tung rối loạn.”

“Con dâu đã biết.” Chu Nhiên gật đầu, cái gì! Trong phủ đều nghe nàng! Cái nhà to như vậy nàng biết quản thế nào! Tại sao ăn một bữa cơm lại có thêm nhiều trọng trách gánh nặng đặt trên vai nàng.

Thừa tướng trầm mặc ăn cơm, không xen mồm vào những việc này, rốt cuộc chìa khóa quản gia đều nằm trong tay phu nhân ông, tiền đều từ chỗ bà ấy ra, ông nào dám nói chuyện? Nhiều lắm chỉ có thể uy phong trước mặt Hạ Thịnh.

“Đệ muội, nếm thử trà mới đầu xuân năm nay.” Hạ Ngọc mở miệng, rót cho nàng một ly trà nóng, để thị nữ đưa qua, đặt trước mặt nàng.

“Cảm ơn nhị tỷ.” Chu Nhiên bưng lên, lướt qua một ngụm, nước trà thanh đạm phiếm mùi hương, nhưng Chu Nhiên thích ngọt, không thích uống trà, nàng có chút sầu, không biết làm thế nào uống hết ly này.

“Trà của nhị tỷ tốt như vậy mà không cho ta nếm thử!” Hạ Thịnh cầm ly, ngửa đầu uống cạn, căn bản không nếm được có mùi hương thoang thoảng hay không, hắn chỉ nhớ rõ Chu Nhiên không thích đắng, liền nắm chặt nhận lấy, giải quyết khó khăn của nàng.

“Đệ…” Hạ Ngọc bất đắc dĩ cười, “Sao đệ lại đoạt trà của phu nhân đệ.”

Chu Nhiên nhìn hắn, rốt cuộc cũng nhấc chân khỏi chân hắn.

Một bữa cơm không ăn được bao lâu, sáu người từng người rời đi, Chu Nhiên như chạy trốn chạy về phòng ngủ phía đông, đóng cửa lại, tháo cây trâm trên đầu, rửa mặt súc miệng, đá giày chui vào trong ổ chăn một bộ muốn ngủ nướng.

“Cô nương!” Nguyệt Nguyệt bị tư thế này dọa không nhẹ, muốn kéo nàng lại, “Cô nương! Nào có đạo lý đến nhà chồng còn ngủ nướng! Mau dậy thôi! Đợi lát nữa để người khác nhìn thấy chê cười!”

“Nguyệt Nguyệt! Để ta ngủ! A! Đừng kéo ta!” Nàng kháng nghị, nắm chặt chăn không muốn đi ra ngoài, nàng buồn ngủ chỉ muốn gặp Chu Công, ai tới đều không gặp.

Hai người không để ý tới tiếng mở cửa, Hạ Thịnh đứng bên cạnh, khụ khụ, Nguyệt Nguyệt bị dọa bỗng nhiên buông tay, vội vàng đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Chu Nhiên đập đầu vào thành giường, đau đến nỗi sắp khóc rồi, nàng xoa đầu, “Ai a…” Nhìn Hạ Thịnh, “Hạ Thịnh!” Nàng tức giận, Chu Công cũng quên, chui ra, nắm lấy cổ áo hắn, “Đều tại huynh, hiện tại bà mẫu lời trong lời ngoài muốn ta quản gia, sao ta có thể quản được cái phủ Thừa Tướng lớn như vậy! Nhà huynh có rất nhiều việc đó!”

Trên mu bàn chân trần trụi có một dấu hôn, không biết đăng đồ tử Hạ Thịnh này hôn lúc nào, áo trong của Chu Nhiên hỗn độn, trên da thịt trắng nõn cũng tràn ngập dấu hôn, “Ta tin tưởng muội, lại nói muội mới vừa vào cửa, mẫu thân sẽ để muội sung sướиɠ một thời gian, sẽ không vội vã ném chuyện này lên người muội.” Hạ Thịnh nói rất nhẹ nhàng, Chu Nhiên tức giận đá hắn vài cái, bảo hắn mau cút đi.

“Ta tới bồi muội ngủ nướng.” Hạ Thịnh nói rất tự nhiên, lại bắt đầu cởϊ qυầи áo.

“Huynh bồi ta! Ta có ngủ được hay không! Mau biến đi!” Chu Nhiên kháng cự, nàng gắt gao ôm chặt mình.

“Sẽ không, có ta bồi muội, những người khác cũng không dám nói gì. Ta chỉ ngủ cùng muội, không lộn xộn.” Hạ Thịnh ngoài miệng nói như vậy, nhưng vật phía dưới kia lại không nghĩ như vậy, ngẩng cao đầu, Chu Nhiên cũng thấy!

“Nhiên Nương?” Hạ Thịnh thấy hồi lâu trong chăn không động đậy, hắn thử mở miệng, qua hồi lâu trong chăn truyền đến tiếng hít thở vững vàng, hắn dùng chút lực, nhẹ nhàng kéo ra, chui vào, thỏa mãn bế Chu Nhiên lên.

Hạ Thịnh dậy sớm hơn Chu Nhiên hai canh giờ, bị gã sai vặt kéo đi thư phòng đọc sách, hắn cũng mệt mỏi, dù cái gậy gộc kia muốn làm chuyện ác, hắn cũng không nỡ lăn lộn Chu Nhiên, chỉ ôm nàng ngủ nướng.

Hai người ngủ qua giờ cơm trưa, có Hạ Thịnh tính tình kém bồi nàng ngủ nên thật sự không có ai dám tới quấy rầy.

Chu Nhiên ngủ đủ thì thỏa mãn, từ trong lòng Hạ Thịnh chui ra, mặc quần áo, nhìn cơ thể trần trụi của hắn, đắp kĩ chăn cho hắn, mở cửa đi ra ngoài, bảo Tiểu Thúy lặng lẽ làm cho nàng chút đồ ăn, vừa mới dứt lời đã bị ôm lấy, Hạ Thịnh mặc một cái áo trong, khoác bên ngoài một cái áo choàng to rộng vội vàng ôm nàng, cơ thể ấm áp dán vào nàng, vô cớ khiến nàng bị nóng lây.

Hạ Thịnh nuốt cháo, Chu Nhiên thức dậy, thay thành váy áo màu lam nhạt, búi tóc trang điểm lại mới đến ăn cơm, nàng dùng đũa gắp đồ ăn, dáng vẻ vô cùng thục nữ.

Hạ Thịnh ăn no, buông bát đũa, “Đợi lát nữa đi hội thơ cùng ta, chúng ta đi chơi, được không?”

Chu Nhiên gật đầu đồng ý, đưa khăn cho Hạ Thịnh rồi tiếp tục ăn cơm, ăn một hồi lâu mới buông đũa, lần nữa lấy khăn lau miệng, lại lau tay.

Hạ Thịnh và Chu Nhiên ngồi một chiếc xe ngựa ra cửa, trong tay hắn cầm quạt xếp, thời tiết không nóng, cũng không biết cầm quạt làm gì, trong tay Chu Nhiên cầm quạt tròn lụa màu lam thêu khổng tước tay cầm sơn màu đen khắc hoa, phẩy phẩy không biết chán.

Tới nơi, Hạ Thịnh duỗi tay đỡ Chu Nhiên xuống, lại ôm eo nàng, hắn bị đám bạn bè trào phúng.

“Ôi ôi ôi, Hạ tiểu công tử! Sau ngày tân hôn cũng bỏ được đưa cô dâu tới gặp mặt chúng ta!” Thiếu niên mặc áo xanh ngồi thứ ba bên trái hô một tiếng, đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Chu Nhiên, nhướng mày, khóe miệng nhếch lên.

“Biết Hạ tiểu công tử ngươi mới vừa thành thân, cũng không cần sốt ruột mang người ra khoe.” Công tử Bạch gia bĩu môi, nhìn nữ tử bên cạnh Hạ Thịnh, “Chu gia muội muội lớn lên thật xinh đẹp.”

Hắn ta nổi lên sắc tâm, tiến đến bên cạnh Chu Nhiên cười, “Này này này, làm gì vậy! Đây là phu nhân của ta!” Hắn duỗi tay cản lại, trực tiếp ôm người trở về.

Công tử Bạch gia lè lưỡi, “Nhìn chút thôi mà? Không cho xem còn dẫn tới làm gì.” Hắn ta ngồi lại vị trí.

Chu Nhiên chỉ cười, trừ trước mặt Hạ Thịnh, lúc khác đều giả vờ rất tốt, chính là hình tượng thục nữ gia giáo tốt, vô cùng thẹn thùng.

Hạ Thịnh ở bên cạnh nàng, rót cho nàng một ly nước ngọt, lại giới thiệu người trên chỗ ngồi, áo lam thêu hoa là Bùi gia, áo trắng thêu hoa văn là Từ gia, áo đen thêu chỉ đỏ là Tạ gia, trên cơ bản đều là tiểu nhi tử các nhà, mấy năm nay trưởng thành Hạ Thịnh mới chơi cùng bọn họ, bởi vậy Chu Nhiên cơ bản không quen biết, còn phải dựa vào Hạ Thịnh mới có thể chào hỏi.

Lần đầu tiên Chu Nhiên tới hội thơ, lại cũng cảm thấy có chút nhàm chán, thẳng đến khi có một câu đề bài hấp dẫn ánh mắt nàng, nàng nhanh tay viết đáp án, đưa tờ giấy cho Hạ Thịnh, “Huynh tới đi.” Không xuất đầu chính là tác phong của nàng.

Hạ Thịnh nhìn câu thơ trên giấy, “Làm rất tốt.” Hắn trộm hôn nàng một cái, chọc nàng đỏ mặt, cũng nhờ câu thơ này mà hắn đoạt vị trí thứ nhất trong hội thơ hôm nay.