Chương 2: Tạ lão Hầu gia

Tạ Ấu Di gật gật đầu, sửa soạn đơn giản rồi ra ngoài.

Hai ngày trước kinh thành có mưa thu, thời tiết càng thêm se lạnh, nàng thay một bộ váy áo màu xanh lam nhạt có lớp lót bên trong, lúc ra cửa, Chức Mặc còn cẩn thận khoác thêm áo choàng cho nàng. Chủ tớ chậm rãi đi về phía chính sảnh của phủ Hầu.

Lúc này ở phòng chính, cửa ngõ đều đóng chặt, An Bình hầu cùng thê tử, nhi tử đều ngồi vây quanh trước bàn tròn, vẻ mặt nghiêm túc.

"Theo ý con, trước vẫn không nên nói cho tiểu muội biết Tống Tấn Đình đã trở về." Thế tử An Bình hầu Tạ Dục Phong trầm ngâm một lát, vỗ bàn đứng dậy.

Vợ chồng An Bình hầu đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.

Trên mặt Tạ Dục Phong lộ rõ vẻ phẫn nộ, nhìn thẳng vào mắt cha mẹ, nói: "Tên khốn kiếp Tống Tấn Đình kia năm ngoái đã lén lút hồi kinh, lẻn vào phủ, khiến muội muội sợ hãi sốt cao mấy ngày liền! Lúc đó, bệnh tình của muội muội đang có chuyển biến tốt, Lý thần y còn nói đó là khởi đầu tốt đẹp, kết quả bị hắn ta phá hỏng, bệnh tình của muội muội lại tái phát! Hắn ta có oán hận gì thì cứ nhắm vào chúng ta, tại sao lại liên lụy đến muội muội chứ!"

"Việc này còn chưa qua một năm, đã nói với tiểu muội hắn đã trở lại, tiểu muội lại bị dọa bệnh thì làm sao bây giờ?"

An Bình hầu nghe vậy cũng phẫn nộ, gật đầu lia lịa: "Phong nhi nói đúng, trước vẫn đừng nói gì hết.”

Khuôn mặt xinh đẹp của An Bình hầu phu nhân thấy hai cha con có cùng chung suy nghĩ, liền ngắt lời: "Mặc dù hiện tại không nói, sớm muộn gì Yểu Yểu cũng phải biết thôi. Không phải nói Tấn Đình trèo lên Thái tử mới có thể hồi kinh nhậm chức à, điều đó có nghĩa là hắn sẽ ở lại kinh thành, Yểu Yểu cũng sẽ biết, còn không bằng để cho Yểu Yểu chuẩn bị tâm lý trước.”

"Như vậy chẳng phải Yểu Yểu sẽ ngày ngày lo lắng sợ hãi gặp phải hắn ta sao? Hôm nay con bé còn nói muốn quay lại học viện, khuyên thế nào cũng không được."

Tạ Dục Phong nghe vậy phát hiện thế nào cũng không ổn, gấp đến độ muốn giậm chân.

An Bình hầu phu nhân lại nói: "Phong nhi, nếu không hay là chúng ta thử thăm dò trước? Nếu Yểu Yểu vẫn còn sợ Tấn Đình, chúng ta sẽ nói rõ ràng."

"Nương! Người có thể đừng gọi con là Phong nhi nữa được không, Phong nhi Phong nhi nghe hay ho lắm sao?" Tạ Dục Phong trong lòng bực bội, lại nghe thấy mẫu thân gọi tên tên khốn kiếp đã bắt nạt muội muội mình, so sánh một chút liền nổi đóa, "Người còn gọi hắn ta là Tấn Đình, hắn ta xứng sao?! Hơn nữa con đã đến tuổi cập quan, tiên sinh đã ban tự, là Tử Chiêu!"

Lại đi gọi cái tên cúng cơm khó nghe của hắn, cũng không biết năm đó phụ mẫu nghĩ thế nào mà lại đặt cái tên đó nữa.

An Bình hầu phu nhân bị mắng oan, lập tức trừng mắt nhìn con trai, vẻ mặt vô tội nói: "Là cha con gọi Phong nhi trước, sao con không mắng ông ấy? Ta đây là tự chuốc lấy khổ sao?!"

Dứt lời hốc mắt liền phiếm hồng, cầm khăn tay muốn lau khóe mắt.

Chuyện quan trọng của ba người còn chưa thương lượng xong, mà đã xảy ra tranh chấp nội bộ rồi.

Tạ Dục Phong sốt ruột, vừa thấy mẫu thân sắp rơi lệ, lập tức "bịch" một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu nhận lỗi: "Con sai rồi, nương đừng để bụng, con còn chưa kịp hiếu kính người, sao có thể bất mãn với người được!"

An Bình hầu nghiêm khắc liếc mắt nhìn nhi tử một cái, cũng đi theo dỗ dành thê tử.

Thời điểm Tạ Ấu Di đến, nàng đến gần sân nhỏ phát hiện cửa viện đóng chặt, bên trong im ắng đến lạ thường, nàng thắc mắc: "Sao cha mẹ lại khóa cửa vậy?"

Giữa ban ngày ban mặt, khóa cửa làm cái gì?

Thật kỳ lạ.

Hội Tuyết và Chức Mặc nhìn cửa viện đóng chặt, thầm nghĩ Hầu gia cùng Thế tử gia không đáng tin cậy lại đang giở trò gì đó, Chức Mặc liền tiến lên gõ cửa.

Gõ chưa được hai tiếng, cửa lớn đã được mở ra, bà tử trông cửa nhìn thấy bọn họ, liền cười tươi hành lễ: "Lão nô tham kiến cô nương!"

Giọng nói lớn như sấm sét, khiến Chức Mặc sợ tới mức lui về phía sau một bước.

Tạ Ấu Di thấy bà tử như vậy, biết là cố ý thông báo tin tức vào bên trong, cũng không cho bà ta cơ hội, nhấc chân đi thẳng vào trong.

Bà tử chỉ có thể ở phía sau nàng một lần nữa lớn tiếng hét lên: "Cô nương vào rồi!”

"Tiểu muội đến rồi!"

"Yểu Yểu đến rồi, mau mở cửa!"

Trong phòng thoáng chốc loạn lung tùng phèo, cũng may An Bình hầu bình thường đá gà đấu chó ở phố phường, uyện được thân thủ nhanh nhẹn, đã kịp thời mở cửa trước khi Tạ Ấu Di bước vào.

"Con gái yêu dậy rồi à."

An Bình hầu gia vừa vặn chạm mặt con gái, vội vàng che giấu vẻ chột dạ, cười hề hề với nàng, nếp nhăn trên mặt cũng hiện rõ.

Tạ Ấu Di liếc mắt một cái đã nhìn thấu phụ thân có chuyện giấu giếm mình.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, huynh trưởng cũng chột dạ không kém chạy đến, cười ngây ngô.

Thấy vậy, nàng không cần nghĩ cũng biết, khẳng định nói: "Cha, huynh trưởng, hai người lại gây chuyện thị phi gì bên ngoài rồi!"