Chương 2: Chu Duệ

Chu Duệ, ngươi như thế nào ở đây? _ Lý Hàng đi qua vui vẻ hỏi, người ngồi xổm trên mặt đất nghe được âm thanh chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, hé ra gương mặt tái nhợt đến quá phận, lớn lên tuấn tú nhưng quá mức trắng xanh làm người ta xem nhẹ diện mạo kia, ánh mắt nặng nề giống như không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào cậu.

Lý Hàng có chút kinh sợ _ Chu Duệ ngươi làm sao vậy? Sinh bệnh?

Chu Duệ nhẹ lắc đầu đứng dậy, so với cậu cao hơn nửa cái đầu.

Cậu vươn tay muốn sờ trán hắn, Chu Duệ theo bản năng tránh đi, Lý Hàng hơi do dự.

_ Ngươi…

_ Ta không sao. _ Chu Duệ mở miệng, thanh âm trầm thấp khàn khàn lại có chút mơ hồ.

_

Ngươi có vẻ rất không tốt, sắc mặt kém như vậy. _ Cậu ngập ngừng nhìn hắn, nhưng tay cũng không tái vươn ra. Chu Duệ lắc đầu, như cũ nhìn chằm chằm vào cậu, Lý Hàng khó hiểu.

_ Chu Duệ, chúng ta đừng ngốc ở đây nữa, rất lạnh, về nhà ngươi đi, được không? Lâu rồi ta không đến nhà người, ta thật tưởng niệm cơm của bác gái nấu a. _ Lý Hàng làm ra bộ dáng vui vẻ, Chu Duệ cười cười vẫn như vậy nhìn Lý Hàng, làm cậu không tự nhiên xấu hổ đứng dậy.

_ Chu, Chu Duệ, ta cảm thấy hiện tại ngươi rất kỳ quái, luôn nhìn chằm chằm ta, ta làm sao a. _ Cho dù ba năm không gặp, có chút khác lạ, nhưng là thanh mai trúc mã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cảm tình này không có khả năng quên đi được.

_ Lâu rồi không gặp ngươi, chỉ muốn nhìn ngươi thêm một chút. _ Chu Duệ lắc đầu thở dài nói.

Lý Hàng ngượng ngùng sờ sờ đầu. _ Aha ha, đúng vậy, chúng ta đã ba năm không gặp, ngươi hiện tại vẫn hảo chứ. _ Nói xong vẻ mặt cậu như ngậm phải ruồi, xem bộ dạng hắn giống như đã mắc bệnh nặng, làm sao có thể hảo.

_ Hoàn hảo. _ Chu Duệ thực trầm mặc, hắn vẫn giống như trước kia, thời điểm hai người cùng một chỗ chỉ có Lý Hàng nói không ngừng, Chu Duệ đôi lúc ngẫu nhiên ứng thanh hai tiếng. Như bây giờ làm cho cậu nhớ lại tình cảnh năm đó hai người ở bên nhau.

_ Ta sau khi ra ngoài đều bận rộn, thanh minh trở về cũng đi vội vàng không có cơ hội tìm ngươi. _ Cậu đi bên cạnh hắn tiếp tục nói, vô ý đυ.ng đến cánh tay hắn, cách một tầng áo nhưng Lý Hàng có thể cảm nhận rõ rệt cánh tay kia lạnh buốt không khác gì khối băng, cậu không quan tâm một phen túm lấy cánh tay Chu Duệ, xúc cảm như sờ phải cánh tay người chết, không chút nhân khí lạnh ngắt.

Lý Hàng đột nhiên sợ hãi, mạc danh sợ hãi. _ Chu Duệ ngươi sao lại lạnh như vậy? _ Cậu kéo tay hắn qua, tay Chu Duệ thật sự rất lạnh. Cậu kinh hoảng sờ lên trên, đυ.ng phải cánh tay sau lưng hắn, tay cậu chạm vào trước ngực, Chu Duệ vội chặn ngang.

_ Không có gì, có lẽ ngồi ở đây đã lâu, có chút lạnh. _ Chu Duệ thu hồi tay mình.

Lý Hàng lăng lăng gật đầu, là có chút lạnh thôi, cậu mặc áo lông còn Chu Duệ chỉ mặc một chiếc áo sơmi đơn bạc. _ Vậy chúng ta mau về nhà đi. _ Lý Hàng bước nhanh, nhưng đi được hai bước thì dừng lại, hiện tại bọn họ đang ở đâu?

_ Chúng ta đang ở chỗ nào? Không phải đường về nhà ngươi sao? _ Lý Hàng mờ mịt nhìn bốn phía, trước đây ở trong thôn những ngõ ngách lớn nhỏ cậu đều đã đi qua, nhưng địa phương trước mặt với cậu hoàn toàn xa lạ. Lúc này ban ngày có chút sương mù lượn lờ, những sự vật xa hơn không nhìn thấy rõ. Còn có nhành cây đâm chồi nhe nanh múa vuốt chắn ngang giữa không trung, cậu có điểm lo lắng, từ trước đến giờ cậu luôn sợ tối, sợ thần thần đạo đạo gì đó.

_ Chu, Chu Duệ, đây là nơi nào? _ Lý Hàng run rẩy nắm lấy cánh tay Chu Duệ, mới vừa đυ.ng đến cậu đánh một cái giật mình.

_ Là nhà riêng của ta. _ Chu Duệ mang theo Lý Hàng tiến lên phía trước hai bước, một ngôi nhà mới xây sừng sững một khối giữa địa phương hoang vắng, chung quanh là mạch điền, xây nhà ở đây có phải hay không quá mức đặc biệt.

_ Nhà riêng của ngươi? Ngươi sao lại ở nơi này? Hiện tại ngươi sống một mình? _ Lúc Lý Hàng nhìn đến ngôi nhà lại càng thêm hoang mang, tân phòng thật mới, cậu đi tới nhìn xung quanh.

_ Ân. _ Chu Duệ gật đầu nói, cũng đi theo qua.

Ngôi nhà không có sân, bên trong thật sạch sẽ thoải mái, cái gì cũng không thiếu, Lý Hàng vui thích chạy từ phòng này đến phòng kia, cuối cùng chọt chọt vai Chu Duệ. _ Tiểu tử ngươi không tệ a, đây là chuẩn bị tân phòng để kết hôn?

_ A… ân, đúng vậy. _ Chu Duệ suy nghĩ một chút nói.

Lý Hàng có chút cảm khái, mấy năm trước vẫn còn là đám mao đầu tiểu tử (lông tóc chưa mọc =_=), bây giờ lại sắp kết hôn. _ Là tiểu thư nhà ai a.

_ Không có. _ Chu Duệ rầu rĩ nói.

_ Haha, không việc gì, rồi sẽ có, bộ dáng ngươi không tồi tính tình lại tốt, khẳng định có không ít cô nương thầm thương trộm nhớ ngươi mà ngươi không biết a. _ Lý Hàng an ủi Chu Duệ.

_ Ân. _ Chu Duệ mạc danh kỳ diệu nhìn vào mắt Lý Hàng.

Bầu trời càng lúc càng âm u, đến chạng vạng thì đổ mưa, rơi tí tách không ngừng, Lý Hàng thấp thỏm đứng ở trước cửa nhìn quanh, nếu không trở về thì ông nội sẽ lo lắng, buổi trưa ra ngoài cũng chưa nói với ông.

_ Làm sao bây giờ, trời mưa, ta phải quay về, có ô không? _ Cậu nhìn sắc trời, nếu bây giờ không đi thì lúc sau khó có thể đi được nữa, bên ngoài dần tối đen không thấy rõ đường, trời lại mưa không dứt, thôn này không ít bờ đê sông, nếu không may rơi xuống thì cho dù chết cũng không ai phát hiện.

_ Không có, hay là mai hãy về. _ Chu Duệ nhìn Lý Hàng nửa ngày rồi nói, cậu lo lắng quay đầu lại. _ Không được. _ Sắc mặt Chu Duệ có điểm khó coi, tuy rằng vẫn tái nhợt như trước nhưng có thể cảm giác được hắn đang rất không vui.

_ Gọi điện thoại thì sao, gọi điện thoại nhờ hàng xóm ngươi nói cho ông nội ngươi biết là sáng mai ngươi sẽ về? _ Chu Duệ đề nghị. Lý Hàng bất đắc dĩ nhìn cơn mưa hồi lâu, nhỏ giọng mắng vài câu lấy điện thoại cầm tay ra, sóng điện chỉ có một gạch, hàng xóm gần nhà ông nội nhất là Bàn thẩm, số điện thoại của Bàn thẩm cậu có lưu lại, bởi vì ông nội không có điện thoại, nên khi có chuyện cậu đều đánh máy nhà Bàn thẩm, nàng sẽ hỗ trợ nhượng ông nội tiếp điện thoại.

Bàn thẩm là người tốt, không chê bai ông nội cái gì cô tinh mệnh, chỉ thấy hắn là một lão nhân đáng thương, thường xuyên đem một ít đồ vật sang cho. Điện thoại còn chưa bấm, Chu Duệ kéo tay Lý Hàng. _ Đừng nói ở chỗ ta, ta cùng người nhà cãi nhau. _ Chu Duệ có chút không tự nhiên, nói xong rồi quay đầu đi.

Lý Hàng chợt cảm thấy Chu Duệ như vậy thật hảo ngoạn, xì một tiếng nở nụ cười, Chu Duệ buồn bực nhìn cậu. _ Như thế nào cãi nhau, được rồi được rồi, ta đã biết, ta sẽ nói mình lên chợ đầu thôn chơi, sáng mai sẽ trở về, ân? _ Thấy hắn vẫn trừng mắt, cậu vội vàng trấn an.

Bàn thẩm sảng khoái đáp ứng, dặn dò ngày mai nhớ đến nhà nàng chơi, Lý Hàng vui vẻ đồng ý. Cúp điện thoại, Chu Duệ cong khóe miệng nhìn cậu, Lý Hàng nhảy dựng lên gõ đầu hắn, Chu Duệ phản kích, đây là trò đùa lúc hai người cùng một chỗ, Lý Hàng không cao bằng Chu Duệ, liền hướng đầu hắn mà nhào nặn, thường thường khi cánh tay vừa mới nhấc lên thì Chu Duệ đã biết cậu muốn làm gì, hai người loạn thành một đoàn.

Đùa giỡn một lúc đầu tóc quần áo đối phương đều hỗn độn cả hai nhìn nhau cười, cảm giác xấu hổ cùng xa cách sau ba năm không gặp nhau cũng dần tiêu thất, Lý Hàng cảm khái vỗ vai Chu Duệ. _ Ngươi lúc trước cùng đi với ta thì tốt rồi.

Chu Duệ trầm mặc, hắn đã sớm hối hận, Lý Hàng vừa đi hắn liền hối hận.

_ Ta đói bụng, ngươi nấu cơm cho ta ăn đi. _ Im lặng qua đi, Lý Hàng vuốt bụng ai oán, Chu Duệ thừa hưởng trù nghệ từ mẹ hắn, phi thường không tồi, hảo hoài niệm a.

_ Ân, muốn ăn cái gì? _ Chu Duệ sờ sờ đầu cậu hỏi.

_ Tùy ý, chỉ cần do ngươi làm đều hảo. _ Lý Hàng theo Chu Duệ đến phòng bếp, Chu Duệ cười cười, Lý Hàng vẫn như lúc trước, chỉ cần đến nhà hắn là bắt hắn làm cơm.

Thời điểm Chu Duệ bận rộn Lý Hàng đứng một bên nhìn, Chu Duệ làm cơm thường không thích có người hỗ trợ, hắn không muốn Lý Hàng chạm vào những thứ này, chỉ cần một mình hắn làm là được rồi, Lý Hàng không rõ, nhưng có thể ngồi yên thoải mái chờ ăn, cậu cũng không khách khí.

(thê nô à o_o)

Bữa tối thật phong phú, Lý Hàng cầm đũa quơ quơ không biết ăn món nào trước, tất cả đều rất thơm ngon. Chu Duệ mặt không chút thay đổi nhìn cậu hạ đũa, sau đó thấy cậu biểu tình vô cùng kỳ quái nuốt thức ăn xuống.

_ Sao vậy? Ăn không ngon? _ Chu Duệ cầm lấy đũa nếm qua một hơi, không có gì đặc biệt.

_ A, không có gì, chỉ là hơi nhạt. _ Lý Hàng nét mặt còn có chút khó hiểu, đồ ăn nhìn qua rất thơm nhưng hương vị lại rất lạc.

_ Lần sau ta sẽ cho nhiều muối. _ Chu Duệ nhẹ nhàng thở ra, Lý Hàng gật đầu. Sau khi ăn xong cậu la hét đòi rửa bát, Chu Duệ phóng cậu lên ghế dựa, chính mình bưng bát đi ra ngoài, Lý Hàng cười tủm tỉm vẫn là Chu Duệ đối với cậu tốt nhất.

Buổi chiều bên ngoài gió thổi càng lúc càng lớn, âm thanh vù vù vang lên không ngừng, giống như tiếng ai nức nở, tiếng nhành cây bị gió thổi gãy cũng thường xuyên phát ra, Lý Hàng ngồi trong phòng lắng nghe, theo bản năng túm chặt quần áo, hơi sợ hãi.

_ Chu, Chu Duệ, ngươi rửa bát tốt lắm. _ Lý Hàng ngồi trong phòng khách bắt đầu hô to.

_ Vậy thì được rồi. _ Thanh âm Chu Duệ truyền lại, Lý Hàng giọng nói thư thả khích lệ hắn, rồi chạy đến phòng ngủ mở đèn lên liền nhìn thấy một cái giường siêu cấp lớn, khăn trải giường màu thuần trắng, có cảm giác đặc biệt sạch sẽ. Nhưng cậu lại thấy rất không thoải mái, bởi vì thanh minh gần đây nên nhìn màu trắng cậu có điểm bài xích.

_ Làm sao vậy, mệt mỏi? _ Khi Chu Duệ đi vào nhìn thấy bộ dáng chán đến hết của Lý Hàng ngồi trên giường.

_ A, hoàn hảo. _ Lý Hàng nằm lăn lộn trên giường, Chu Duệ nhìn dáng vẻ của cậu mỉm cười.

_ Cười cái gì mà cười. _ Lý Hàng ôm chăn. _ Ta muốn ngủ ngủ a, ngươi đi chuẩn bị nước tắm đi. _ Lý Hàng sai sử hạ mệnh lệnh, chỉ có ở trước mặt Chu Duệ cậu mới có thể tùy hứng như vậy, mà Chu Duệ vẫn như cũ chính là, luôn làm theo lời cậu.

_ Hảo. _ Chu Duệ nhếch môi cười cười. Lý Hàng tiếp tục ở trên giường lăn qua lăn lại. _ Chu Duệ, Chu Duệ ngươi thật tốt, ai gả cho ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc. _ Cậu ở phía sau cảm thán, Chu Duệ đi ra cước bộ dừng lại.

Lý Hàng không chút do dự chiếm cứ nửa cái giường nhà Chu Duệ, tay chân thoải mái dang rộng, đem Chu Duệ ép vào một góc. Cũng may giường nhà Chu Duệ đủ lớn, chọn chọn mi, Chu Duệ đem Lý Hàng đẩy vào phía trong, cậu lẩm bẩm lăn một vòng, nằm úp sấp trên giường. _ Chu Duệ, giường lớn thật tốt, sẽ không bị rơi xuống đất. _ Chu Duệ hừ một tiếng. _ Nếu rơi xuống ngươi liền bảo không tốt. _ Lý Hàng ngượng ngùng cười.

Hai người tán gẫu trên trời dưới đất đại giang Nam Bắc đến tận khuya mới lăn ra ngủ, Lý Hàng thật lâu chưa cùng người khác thả lỏng tinh thần nói chuyện như vậy, đến cuối cùng không biết thế nào liền ngủ, tuy rằng cả người Chu Duệ vẫn lạnh như băng nhưng chăn nệm rất dày và ấm, cậu bất tri bất giác oa vào đến l*иg ngực Chu Duệ.

Lý Hàng lại nằm mơ, lần này thật xấu hổ, cư nhiên là mộng xuân, cậu mơ thấy mình bị người áp còn là một nam nhân không nhìn rõ diện mạo, làm cậu đau đến sống không bằng chết, cảm giác như bị xé rách này làm cậu kinh hãi tỉnh dậy. Sau khi tỉnh lại trời vẫn chưa sáng, Lý Hàng ngồi dậy cả người khoan khoái dễ chịu, cái gì cũng không có, nhẹ nhàng thở ra ôm lấy ngực, may mắn là nằm mơ a. Theo bản năng sờ sờ mông, à ừm, có điểm không được nhiên, bất quá không đau. (o_o)

Mặc quần áo xong thì trời vẫn còn tối, lúc cậu ngồi dậy Chu Duệ liền tỉnh, cũng đứng lên mặc quần áo, nhìn sắc trời bên ngoài. _ Sớm như vậy muốn trở về?

_ Đúng a, nhanh về một chút, có thể hôm nay ta sẽ rời đi, còn phải làm thêm. Đúng rồi, ngươi cho ta số di động, như vậy chúng ta có thể thường xuyên liên lạc. _ Lý Hàng cười nói.

Chu Duệ trầm mặc một lúc. _ Ngươi đưa số cho ta, ta sẽ gọi cho người sau.

_ Nga, hảo. _ Lý Hàng đưa số điện thoại cho Chu Duệ rồi đi ra cửa, xem ra trời sẽ không mưa tuy cảnh sắc có chút mờ mịt. Chu Duệ yên lặng đi đến bên cạnh Lý Hàng.

_ Ai, ta nói, ngươi dẫn đường cho ta a, ta không biết đường đi. _ Lý Hàng nhìn bộ dáng trầm mặc của hắn, biết hắn luyến tiếc mình, năm đó cậu rời đi, hắn cũng là bộ dạng như thế này.

_ Lý Hàng… _ Chu Duệ đột nhiên xoay người ôm lấy cậu, cậu kinh hách nhưng sau đó cũng vươn tay ôm lấy hắn. _ Haha, cũng không phải sẽ không gặp lại, hiện tại chúng ta có thể liên lạc bằng điện thoại.

_ Ân. _ Chu Duệ buông tay, vẻ mặt có chút âm u.

Đi thật lâu rốt cuộc cũng nhanh đến nhà, trời dần sáng hẳn, Chu Duệ đứng ờ nơi đó nhìn Lý Hàng nửa ngày rồi nói. _ Ngươi vào đi, ta phải trở về.

_ A, người không vào cùng ta? _ Cậu kinh ngạc, trước kia Chu Duệ rất thích đến nhà cậu, hiện tại làm sao vậy.

_ Không được, người đi đi. _ Chu Duệ nói xong liền quay đầu bước thẳng, Lý Hàng mạc danh kỳ diệu sờ sờ đầu vào nhà.