Chương 7: Game Này Quả Thật Khiến Người Ta Phải Suy Ngẫm Về Cuộc Đời

Hắn là một người đăng có tiếng trong khu vực game của fanshu.com, tên thật Kiều Lương, nickname Kiều Lão Thấp, cũng được đám fan hâm mộ gọi với cái tên thân mật “Cha đỡ đầu của kênh chơi game”, bởi vì mỗi khi đến cuối cùng chuyên mục, hắn đều gọi ba ba.

Là một người chuyên đăng video, mặc dù Kiều Lương có chút tên tuổi, cũng có không ít fan hâm mộ, nhưng dù sao cũng là năm 2009, trong hoàn cảnh thế này, hầu hết vẫn trải qua tháng ngày ăn bữa nay lo bữa mai.

Được book quảng cáo, vậy có thể phóng khoáng thoải mái, xuống tiệm ăn ăn một bữa ngon.

Không được book quảng cáo, thế đành phải ăn mỳ tôm úp, giảm béo đều nhờ vào nhịn ăn nhịn uống.

Kiều Lương từng thử rất nhiều hướng, nhưng cuối cùng vẫn là chuyên mục ‘Bóc phốt game rác rưởi’ được hoan nghênh nhất, lượt xem tương đối cao, cũng thu hút một nhóm fan hâm mộ yêu thích game online.

Kiều Lương còn có một chuyên mục, tên là ‘Đề cử game mới tháng này’, chuyên dùng để nhận quảng cáo.

Dù sao chuyên mục giúp hắn hot lên tên là ‘Bóc phốt game rác rưởi’, nhà phát hành game nào tìm hắn book quảng cáo cũng không dám đăng trong chuyên mục này.

Vì vậy, Kiều Lương làm ‘Đề cử game mới tháng này’ để nhận quảng cáo, nhưng mà mức độ được quan tâm trong series này kém xa ‘Bóc phốt game rác rưởi’.

Sau khi quay ‘Bóc phốt game rác rưởi’ kỳ mới xong, Kiều Lương lại chậm chạp không đăng tải.

Bởi vì luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Ừm, đúng vậy, thiếu một chút linh hồn.

Game lần này hệt như rác rưởi không có xíu xiu đặc biệt gì!

Viết văn án, nghiêm túc làm tư liệu sống, l*иg tiếng, sau khi hoàn thành toàn bộ quy trình, Kiều Lương mới cảm thấy tiết mục lần này tạm được, nhưng nghĩ lại, hình như cũng khó mà bùng nổ được.

Game này, rách nát không có chút tính thảo luận nào.

Điều này khiến Kiều Lương cảm thấy vô cùng đau đầu, dù sao hắn cũng kiếm sống bằng công việc này, nếu lượt xem video không tăng lên, vậy khó mà nhận được nhiều quảng cáo tốt hơn.

Cho nên, Kiều Lương cũng không gấp gáp đăng tải video kỳ này, mà ấn mở danh sách đề cử game mới trên nền tảng chính thức, bắt đầu “đãi vàng trong cớt”.

Trước đó, hắn cảm thấy hơi đói, bóc một gói mì tôm, lại đi cắm ấm siêu tốc, chuẩn bị bổ sung năng lượng.

Cắm ấm siêu tốc xong, Kiều Lương tiếp tục tìm kiếm game mới.

“Con đường sa mạc cô độc? Game quái gì đây?”

Kiều Lương xem giới thiệu vắn tắt của game này.

“Hành trình lái xe mô phỏng rồi suy ngẫm về cuộc đời?”

“Suy ngẫm về cuộc đời như thế nào?”

Giới thiệu vắn tắt này hơi khơi gợi tính tò mò của Kiều Lương.



Là một người chuyên đăng video trong khu vực game gần như chỉ cần hơi cảm thấy hứng thú một trò nào đó, Kiều Lương sẽ lập tức thử chơi xem thế nào.

Hắn ấn tải game, chỉ thoáng chốc đã tải xong, game cũng tự động mở ra.

“Ồ? Bắt đầu rồi hả?”

Nước trong ấm siêu tốc vẫn chưa sôi, Kiều Lương tạm thời không để ý đến nó, đăng nhập vào game.

Mờ đầu game không có bất kỳ thứ gì, không có hình động mở màn, cũng không có lựa chọn các mục, trực tiếp tiến vào map.

Trong sa mạc mênh mông, một con đường uốn lượn quanh co kéo dài về nơi xa.

Góc nhìn của game là từ trong xe, có một giao diện hướng dẫn đơn giản, cách thao tác chia làm hai loại là bàn phím và tay cầm chơi game, hoàn toàn giống với loại game đua xe tốc độ phổ biến trên thị trường.

Kiều Lương nhìn hình ảnh này, thao tác này, cảm thấy cũng tạm được.

Dù sao đây là mô hình rập khuôn, hạn mức tối đa không cao, hạn mức tối thiểu cũng không quá thấp.

Kiều Lương lấy tay cầm chơi game ở bên cạnh, cắm vào máy tính, bắt đầu chơi game.

Xe khởi động rồi.

Kiều Lương lái xe dọc theo con đường trên sa mạc.

Bây giờ thời gian trong game là sáng sớm, mặt trời mới mọc không lâu, ánh sáng vẫn chưa quá chói mắt.

Gió cát trong sa mạc không ngừng tung bay, có thể nhìn thấy những trận bão cát ở nơi xa xa, mà những trận bão cát này sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn trong game, đôi khi khiến tầm nhìn hạ xuống rất thấp.

Con đường trên sa mạc uốn lượn quanh co, cũng không phải là một đường thẳng tắp, mà cứ cách một đoạn sẽ có một khúc cua.

“Sùng sục.” Nước trong ấm siêu tốc đã sôi.

Kiều Lương thì lái xe, chìm vào im lặng.

Ta đang làm gì?

Ta nên làm gì?

Game này hi vọng ta làm gì?

Hắn đã lái ba phút, cũng đã rẽ mấy khúc cua, nhưng…

Trừ cái đó ra, hắn không nhìn thấy bất kỳ điều gì khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Lái xe, rẽ ngoặt, ngắm nhìn bão cát nơi xa, trừ cái đó ra, game này không còn gì khác.



Thậm chí trên con đường sa mạc này còn không có xe nào khác đi qua!

Kiều Lương muốn đi úp mì đã, vô thức ấn phím menu.

Kết quả không hề có phản ứng gì.

Kiều Lương: “???”

Trong game khác, ấn phím này game sẽ tạm dừng, nhưng trong game này lại hoàn toàn không có phản ứng gì!

Kiều Lương còn tưởng rằng game này có bug, không hỗ trợ tay cầm chơi game, hắn lại liên tục ấn phím esc, phím cách, phím enter… trên bàn phím.

Vẫn không có phản ứng!

Game này không thể tạm dừng!

Kiều Lương bàng hoàng không thôi.

Trong giây phút bàng hoàng, hắn không chú ý điều khiển phương hướng lái xe, đến một khúc cua không kịp rẽ, xông ra khỏi đường đua, lốp xe vùi vào trong cát.

“GAME OVER”

Trên màn hình xuất hiện tám ký tự vô cùng đơn giản.

Kiều Lương há hốc miệng, cả người ngớ ra.

Game này, thay đổi cách nhìn về game rách nát của hắn!

Không, nói một cách chính xác, đây cũng không được coi là “game rách nát”.

“Game rách nát” thường là trình độ của nhà chế tác không đủ, kinh phí thiếu hụt, năng lực khách quan vẫn còn yếu kém, chỉ có thể thỏa hiệp ở một số mặt, mang lại cho người chơi cảm giác chế tác cẩu thả.

Nhưng game này không phải như vậy.

Nó giống như đang khiến người ta chán ghét!

Nếu không vì sao ngay cả tính năng tạm dừng cũng không có, một lần thất bại đã trực tiếp game over, không có cả tính năng lưu điểm?!

“Đợi đã, game này có vẻ thú vị…”

“Quay video bóc phốt, nói không chừng có thể hot?”

Kiều Lương vội vàng lấy nước nóng úp mì, sau đó vừa ăn vừa nghiên cứu giới thiệu vắn tắt và tên gọi của game này.

“Con đường sa mạc cô độc. Còn cố ý nhấn mạnh từ ‘cô độc’!”