Chương 1: Thành Phố Phù Thủy

Giữa cơn mưa thu se lạnh

Dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, cảm giác làn da ẩm ướt lạnh lẽo liên tục cọ vào lớp da thô ráp của chiếc áo liền quần màu xanh giữa mùa thu quả là điều khó có thể quen được.

"Chết tiệt, nó bẩn và nặng nề quá"

Shin Siwoo không khỏi lẩm bẩm chửi rủa trong khi tiếp tục dùng xẻng xúc những đống bùn từ đường ống thoát nước bị tắt.

Là một người không đủ can đảm và mạnh mẽ để chống lại cấp trên, hành động vô hình này chỉ là cách anh trút giận như một hình thức nổi loạn.

Mùi hôi thối ẩm mốc đọng lại trên chiếc áo mưa, đè nặng lên lưng anh. Là mùi hôi thối mà anh đã quen thuộc từ chiếc ác poncho anh mặc khi thực hiện nghĩa vụ quân sự.

Cảnh tượng nước đọng cuối cùng cũng được rút đi sau khi loại bỏ mảng bùn cuối cùng làm tắc đường ống, mang lại cho Shin Siwoo một cảm giác hài lòng nho nhỏ.

Thử viện phép thuật của học viện Trinity sử dụng một hệ thống thoát nước phức tạp để thu gom tất cả nước mưa, sau đó sẽ đưa thẳng vào một kênh thoát nước khổng lồ, mặc dù không ai biết hệ thống thoát nước, bao gồm con đường thẳng và dài hơn 20m, sẽ đi từ đâu. Tuy nhiên, miễn là nó có hiệu quả thì không ai quan tâm chất thải sẽ được xử lý ở đâu.

Vào cuối ngày, kết quả cuối cùng là Siwoo bị bao phủ bởi rác rưởi và bùn đất.

Sau khi đặt xẻng xuống, anh thẳng lưng, phát ra tiếng bốp lớn, minh chứng cho sự làm việc lâu dài và gian khổ của anh.

May mắn thay, đó là công việc cuối cùng anh phải làm sáng nay.

Sau khi hoàn thành công việc buổi sáng, Siwoo có cơ hội nghỉ ngơi trong phòng cho đến 2 giờ chiều và nhai vài miếng bánh mì khô rồi thϊếp đi từ khi nào trong khoảng 2 giờ. Đói với một người đàn ông mỗi ngày phải làm việc hơn 12 tiếng như anh, khả năng chợp mắt lấy năng lượng là một kỹ năng vô cùng hữu ích và cần thiết.

Shin Siwoo vô cùng muốn thoát khỏi cái hố chết tiệt này càng sớm càng tốt.

Khi nhìn lên phía trên, điều đầu tiên anh nhìn thấy là một đôi bàn chân.

“Này lao công, ngươi có thể dọn dẹp tốt hơn thế này được không?”

Người lao công.

Cho dù đó là trợ lý của học viện, giáo sư hay nhà nghiên cứu, họ đều gọi anh bằng danh hiệu ‘Lao công’. Mặc dù chỉ được gọi bằng chức danh, thay vì gọi họ hoặc tên, nhưng trên thực tế. Đó là một cách đối xử nhân đạo đáng ngạc nhiên, mặc dù thoạt nhìn có vẻ khác.

Khi nói đến những nô ɭệ tại tòa thị chính, việc có được một danh hiệu thực sự quả là một điều may mắn.

Thông thường, tùy thuộc vào nơi họ được chỉ định, nô ɭệ sẽ chỉ có các chức danh như “này”, “tên kia” hoặc “nô ɭệ”.

“Vâng, tôi xin lỗi về chuyện đó”

Tập trung nhiều hơn vào việc trèo ra khỏi cái cống cao đến thắt lưng hơn là xin lỗi nửa vời, khi Siwoo leo xong, anh lập tức lùi lại khỏi phĩa người phụ nữ.

Cách đối xử này không có gì đặc biệt ở đây.

“Ngài muốn gì?”

“Hôm nay, chúng ta sẽ học về chất dịch cơ thể của nam giới và mối quan hệ của nó với phép thuật. Hãy thay quần áo trước 12 giờ và đợi ở lối vào tòa nhà học viện số 2”

Sau hơn 5 năm làm nô ɭệ, hầu hết mọi người sẽ bắt đầu học được một số thứ nhất định.

Trên thực tế, Siwoo đã bắt đầu cảm thấy bất an khi anh nhận thấy ai đó như cô, một phó giáo siw, đã đích thân đến một nơi bẩn thỉu như thế này.

Như mọi khi, kinh cảm đáng ngạc nhiên của anh lại trở thành hiện thực một lần nữa.

“Về chuyện đó… khi tôi giặt giũ và thay quần áo xong thì đã quá trưa rồi…”

“Có vấn đề gì không…?”

Siwoo có thể thấy rõ rằng phó giáo sư đang buồn bã, dựa trên biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Có sự tương phản giữa phần lưng được buộc gọn gàng, mái tóc vàng óng ả và đôi môi quyến rũ của cô mím lại thành một cái cau mày thất vọng.

Nhưng Siwoo biết rằng đằng sau ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt sapphire huyện bí của cô ấy là một biểu cảm rất khác so với biểu cảm mà cô ấy thể hiện.

Ngay sau khi công việc nặng nhọc kết thúc trong ngày, phó giáo sư Amelia Marigold sẽ ngay lập tức rũ bỏ vẻ ngoài của mình và bộc lộ bản chất thực sự của mình là một phù thủy ám ảnh bởi người đàn ông tên là Shin Siwoo.

Tuy nhiên, có một điều không nên hiểu lầm.

Lý do đằng sau việc Amelia bị gọi là pháp sư không phải vì tính cách độc ác hay khuynh hướng bệnh xã hội.

Đúng hơn, cô gái trẻ xinh đẹp này, trông chưa quá 20 tuổi, thực sự là một pháp sư. Nói cách khác, một nữ phù thủy chân chính đã kế thừa dấu hiệu phù thủy từ người tiền nhiệm của dong dõi phù thủy Marigold và đã sống được vô số thập kỷ.

“Không không, tôi sẽ chuẩn bị sớm nhất có thể!”

Siwoo rối rít xin lỗi một lần nữa và vội cúi đầu liên tục. Ở thành phố này, phù thủy được gọi là đứng trên tất cả những người khác.

Không ai có thể chớp mắt ngay cả khi một nô ɭệ thấp kém như anh bị gϊếŧ chỉ vì một phù thủy không thích cách dung từ ngữ của anh.

“Đứng lại đó”

Hàng mi dài của Amelia rung lên khi cô gọi Siwoo.

Khí chất quyến rũ, tỷ lệ hoàn hảo và vẻ đẹp đỉnh cao của cô ấy dường như được chúa taoj ra một cách tỉ mit. Nếu chỉ dựa vào vẻ ngoài giống búp bê của cô ấy thì sẽ không ai nghĩ rằng cô ấy là một phù thủy độc ác cả. Sau một lúc im lặng, Amelia bắt đầu nói:

“Cuối cùng thì ngươi đã sẵn sàng thay đổi câu trả lời của mình chưa? Ta tin rằng 5 năm là khoảng thời gian đủ để ta suy nghĩ về đề xuất của mình.”

Mặc dù giọng nói của cô ấy vẫn có tông giọng cao quý như trước, nhưng giờ đây lại ẩn chứa một chút quyến rũ tinh tế.

Tâm trí Siwoo trống rỗng trong giây lát trước những ẩn ý đằng sau lời nói của cô.

Đột nhiên, Siwoo bắt đầu cảm nhận được một phần cảm xúc nhỏ mà anh tưởng mình đã mất từ nhiều năm trước.

Cho dù Siwoo có bị buộc phải trải qua những hành vi khiếm nhã hay sỉ nhục như thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không bao giờ đánh mất niềm kiêu hãnh của mình.

“Tôi sẽ không thay đổi câu trả lời của mình, cho dù ngài có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa. Dù sao thì cũng đến lúc thần phải bắt đầu chuẩn bị rồi nên thần sẽ rời đi trước.”

Sau đó, Siwoo tiếp tục quay lại sau khi rút xẻng ra khỏi đống bùn mà nó mắc kẹt và quay trở lại nhà của mình.

Khi đứng một mình giữa cơn mưa tầm tã, đôi mắt Ameia bắt đầu nheo lại với anh mắt nguy hiểm.

“Con khốn chết tiệt đó.”

Đã lâu rồi Siwoo không tức giận như vậy. Hầu hết thời gian, đó chỉ là lúc trái tim anh đập mạnh bất chấp mỗi khi anh phàn nàn cới chính mình. Vì lý do nào đó mà Amelia luôn tìm cách chọc vào da thịt anh mỗi khi cô mở miệng.

Một sự thật được biết đến là tất cả các phù thủy đều là một nhóm cá nhân cưc kỳ đặc quyền.

Hpj không chỉ bất tử mà còn có khả năng kiểm soát sức mạnh ma thuật bí ẩn và thường không ngừng theo đuổi sự trả thù, ngay cả đối với những lời xúc phạm tầm thường nhất đối với lòng kiêu hãnh của họ.

Tất nhiên, Siwoo khinh thường phù thủy. Anh đặc biệt ghét Amelia Marigold nhất!

Đang bực bội vì không thể chửi thề thoải mái vì sợ có người nghe lén, anh giật mình vì một bàn tay thô ráp bất ngờ nắm lấy vai mình.

Từ phía sai, an có thể nghe thấy giọng nói tự mãn của thủ phạm.

“Yô anh trai, sao mặt dài thế?”

“Cậu đang gọi ai là anh trai vậy?”

“Hửm, có vẻ hôm nay có người nói nhiều nhỉ, Có điều gì xấu đã xảy ra à? Thôi thì cậu kể cho tôi nghe.”

Trong toàn bộ học viện này, chỉ có một người không ngần ngại giữ lấy đôi vai lấm bùn của Siwoo. Người đó là Takasho Mimaya, một người đàn ông Nhật Bản đến từ Hokkaido.

“Cậu vừa ở chỗ quái nào thế?”

“Ngôi chùa Hokkaido hùng vĩ không phân biệt ngày và đêm.”

Takasho tỏ vẻ ranh mãnh và ngọ nguậy ngón út của mình. Về cơ bản, trong khi Siwoo dành cả buổi sáng dưới cơn mưa se lạnh thì Takasho lại vui vẻ lăn lộn trên giường của một nhà nghiên cứu hoặc giáo sư nào đó.

Dù có ngoại hình nhưng Siwoo và Takasho có khá nhiều điểm tương đồng.

Cả hai đều 28 tuổi, bị bắt cóc từ Trái Đất đến thành phố khốn khổ nưcuar phù thủy, Gehenna và bị buộc trở thành nô ɭệ của tòa thị chính.

Tuy nhiên, bất chấp hoàn cảnh giống nhau, giữa họ vấn có một điểm khác biệt lớn.

Trong khi Siwoo đi theo con đường lươn thiện lao động khổ sai, Takasho đã bán da^ʍ cho phù thủy để đổi lấy vô số tiện ích.

Ý nghĩ đó khiến máu Siwoo lại sôi lên. Tát cả sự tức giận mà anh cảm thấy đối với Amelia lúc trước đột nhiên trở nên tồi tệ hơn khi anh thấy khôn mặt tự mãn của Takasho.

“Cậu thực sự không biết xấu hổ đến vậy sao!? Bọn khốn nạn đó chính là lý do khiến chúng ta mắc kẹt trong đống rác này ngay từ đầu! Sau tất cả những đau khổ mà hộ đã gây ra cho chúng ta, giờ cậu lại tiếp tục ngủ chung giường với lũ quái vật chết tiệt đó!?”

“Trở thành ma cô luôn là ước mơ của tôi. Hơn nữa, so với thời còn phải phục vụ các bà dì già ngày xưa, phụ nữ ở đây còn xinh hơn cả những cô gái xinh đẹp nhất ở Tokyo! Nếu cậu có thể ngừng bướng bỉnh và vứt bỏ kiêu hãnh của mình, nơi này sẽ trở thành thiên đường cho cậu.”

Sau khi kết thúc bài phát biểu nhỏ của mình, Takasho cười toe toét với Siwoo.

Chắc chắn mỗi người trên trái đất được đưa đến Gehenna. Thành phố của phù thủy, sẽ luôn trở thành nô ɭệ.

Chỉ có hai loại nô ɭệ tồn tại ở Gehanna. Sẽ có thể phải trở thành nô ɭệ chung, thuộc sở hữu chung của tòa thị chính, hoặc nô ɭệ tư nhân, thuộc sở hữu của một cá nhân.

Theo hệ thống này, những nô ɭệ bình thường phải chứng minh giá trị của mình để nhận được bất kỳ hình thức đối xử nhân đạo nào.

Nói cách khác, họ phải đẹp trai như Takasho hoặc có khả năng làm việc trong lĩnh vực công cộng như Siwoo.

Chà, mặc dù đó là điều mà hầu hết mọi người đều tin tưởng, nhưng cả Siwoo và Takasho đều không biết chính xác cái tiêu chí đằng sau việc được chọn.

Tuy nhiên, có một điều rõ rang, đó là sự thật rằng Takasho đang tận dụng tối đa kinh nghiệm làm việc tại câu lạc bộ chủ nhà trước đây để có được một lối sống thoải mái ở thành phố xa lại này.

“Phó giáo sư Amelia đó quan tâm đến cậu, phải không? Đây có thể là cơ hội của anh. Nếu anh muốn, tôi có thể cho anh một vài gợi ý. Chỉ cần cậu làm theo sự dẫn dắt của tôi, ngay cả một người cứng đầu như cô ấy cũng sẽ tan chảy trong tay cậu.”

Đẩy Takashor ra khỏi vai anh, Siwoo hét lên.

“Chết tiệt!”

“Siwoo, tôi có thể chắc chắn rằng cậu đã sống một cuộc sống lương thiện ở Hàn. Túy nhiên, ngay cả khi thái độ của cậu được coi là trung thực ở nơi cậu đến, thì ở Nhật Bản, nó sẽ bị coi là cực kỳ kiêu ngạo.”

“Tôi đã nói là tôi sẽ không làm điều đó rồi mà! Sao hôm nay cậu lại kiên trì thế?”

“Thôi nào, tôi chỉ đang cố làm dịu không khí thôi.”

Với kinh nghiệm từng làm người dẫn chương trình, Takasho có thể dễ dàng nhận thấy Amelia đặc biệt quan tâm đến Siwoo.

Vào ngày đầu tiên làm tại học viện, Siwoo đã từ chối gặp Amelia đêm đó.

Hồi đó, Siwoo vẫn còn là một chàng trai ngây thơ, không biết nhiều về văn hóa phù thủy và cảm thấy xấu hổ nên cuối cùng đã từ chối lời mời của cô. Anh không bao giờ ngờ rằng Amelia sẽ vẫn ôm mối hận đó suốt 5 năm. Tuy nhiên, ngay cả sau khi tìm hiểu them về văn hóa phù thủy, anh vẫn quyết định không thay đổi câu trả lời của mình.

Có thể nói đó là niềm tự hào. Có niềm tin vào việc không vứt bỏ niềm kiêu hãnh của mình, ngay cả khi người ta biết rằng kết quả cuối cùng sẽ giống nhau, bất kể thế nào.

“Dù sao thì bây giờ tôi đang bận, nên tránh ra.”

“hể? Nhưng cậu vừa mới quay lại mà! Sheesh, làm học giả chắc vất vả lắm đây.”

Mặc dù có khiếu hài hước đến mức khó chịu thì Takasho vẫn là một người bạn tốt. Takasho đã giúp đỡ Siwoo rất nhiều trong ngần ấy năm bằng cách đưa cho anh một số thứ mà anh ấy có thể lấy được từ những nhà giàu. Ngoài ra, anh cũng là người duy nhất Siwoo có thể nói chuyện cởi mở.

Nếu việc phục vụ cho nghĩa vụ quân sự trong hai năm với ai đó là đủ để trở thành bạn thân, thì việc cùng nhau bị bắt làm nô ɭệ cũng đủ để thực sự trở thành an hem. Bất cứ ai cũng sẽ trở thành bạn thân sau đó.

"Công việc tiếp theo có phải là trợ lý không?”

“Ừ và còn là trợ lý của con khốn đó nữa, mẹ kiếp.”

Trong khi Siwoo tiếp tục nổi giận thì Takasho lại có vẻ mặt thích thú.

“Vậy thì sẽ là…lớp đó à?”

“Ừ, lớp đó.”

Takasho bối rối khi nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Siwoo.

“Nếu đã vậy thì sao cậu lại chán nản? Cậu nên vui vì điều gì đó như thế này sao?”

Biết được nội dung của lớp học, bất kỳ chàng trai nào khác cũng sẽ thích được ngồi lên vị trí của mình.

“Có vẻ như cảnh tượng an ủi của các phù thủy tập sự mới vào nghề là điều mà một gã như cậu không bao giờ có thể hiểu được.”

“Ha, nhìn lão già biếи ŧɦái này xem. Cậu biết điều gì sẽ xảy ra với bất cứ ai chạm vào một phù thủy tập sự phải không?”.

Nếu bắt cứ ai cố gắng làm điều gì đó như vậy, có thể đầu của họ sẽ bay ngay lập tức. Tốt hơn nên để một chủ đề cấm kỵ như này trừ khi cậu muốn bị chôn vùi dưới 6 m.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Siwoo, Takasho cười lớn trả lời.

“Cậu chưa bao giờ cảm thấy rằng đối khi chỉ cần ngắm hoa cũng có thể khiến cậu hạnh phúc. Dù sao thì, nếu cậu thực sự không muốn thì… để tôi thế chỗ cho cậu?”

“Tin tôi, tôi rất thích điều đó, nhưng điều đó là không thể. Phó giáo sư Amelia đã đích thân triệu tập tôi.”

“Tch, cậu thấy mình đang ở trong một tình thế khó khẳn nhỉ?”

Takasho tặc lưỡi hối hận.

Theo quan điểm của một chàng trai yêu phụ nữ, điều này giống như đưa anh ta một món quà được gói kín mà anh không được phép mở.

Tuy nhiên, đối với một người như Siwoo, người có ham muốn tìиɧ ɖu͙© trung bình, công việc thế này khó khăn hơn bất kỳ công việc nào khác.

“Trong trường hợp đó, tối cũng sẽ lên đường. Bây giờ tôi cũng có việc phải làm, gặp lại sau.”

Takasho vỗ nhẹ vào lưng Siwoo nhằm động viên anh ấy rồi biến mất ở cuối hành lang. Đánh giá từ phản ứng đó, có lẽ còn có một người bảo trợ khác đang chờ mình.

Vì Siwoo đã bị Takasho trì hõa trước đó nên anh phải nhanh chóng tắm rửa và thay đồ để còn mặt kịp thời gian. Vô số lời phàn nàn đang chờ anh nếu không anh không đến đúng giờ đã chỉ định của phsos giáo sư Amelia.

Sau khi Siwoo thay xong áo khoác phòng thí nghiệm, anh ấy sẽ phải đợi tước 5 phút tại điểm hẹn.

Anh thở dài một hơi.

“Thành phố khốn khổ này.”

Đó là điều duy nhất Siwoo có thể thốt ra. Anh không còn gì để nói ngoài điều đó.

LƯU Ý: Đây là một trong những tiểu thuyết dành cho người lớn hay nhất và cũng được giới phê bình đánh giá cao về cốt truyện. Những chương đầu có thể hơi khó đọc đối với một số người, nhưng nó sẽ hay hơn rất nhiều vào các chương sau !!!