Chương 43

Lục Thanh Nhai khựng lại, cắn cắn điếu thuốc, nhả ra một làn khói, rồi nhìn cô.

Lâm Mị cúi đầu, đan mười ngón tay lại với nhau, chầm chậm vu0t ve ngón cái mình: “… Năm đó tôi lựa chọn sinh Ngôn Cẩn ra là vì không thể không sinh được…” Cô ngập ngừng, chầm chậm nói: “Lúc ấy làm kiểm tra, bác sĩ nói buồng trứng tôi đã xuất hiện biến chứng, nếu bỏ lỡ, sau này tôi sẽ không bao giờ…”

Lúc ấy mọi việc không thể nào che giấu được nữa.

Ba tháng sau khi hai người bọn họ chia tay, Lô Xảo Xuân cũng phát hiện ra cô đã mang thai. Từ bé đến lớn, Lư Xảo Xuân chưa từng đánh cô. Bà ra ngoài gặp ai cũng khen cô, nói con gái tôi hiểu chuyện, bớt lo, chúng tôi trước giờ đều là nuôi thả lỏng như vậy.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên Lư Xảo Xuân tát cô một cái. Lúc thu tay lại, bà bật khóc ngay lập tức, mắng cô, sao cô có thể chà đạp bản thân như vậy!

Lâm Mị bị kéo tới bệnh viện kiểm tra, kết quả lại nhận được lời khuyên là không nên phẫu thuật.

Lư Xảo Xuân điên lên, ép Lâm Mị phải tới nhà Lục Thanh Nhai hỏi thăm tình hình trong nhà anh, muốn đi tìm người tranh luận. Nhưng bà lại bị bố Lâm, Lâm Nhạc Bang ngăn lại.

Lâm Nhạc Bang nói: “Tranh luận gì mà tranh luận, cái loại này không có trách nhiệm, không có tư cách cưới con gái tôi.”

“Thế làm sao bây giờ? Cứ như vậy… để yên cho người ta chiếm lợi à?”

Lâm Nhạc Bang nhìn về phía Lâm Mị: “Tự con quyết định đi, có sinh hay không?”

Lư Xảo Xuân vô cùng tức giận: “Sinh gì mà sinh! Sinh rồi sau này sao gả chồng cho nó được?”

“Không có khả năng sinh đẻ cũng không lấy được chồng đó thôi.” Lâm Nhạc Bang nháy đôi mắt già nua, thở dài một hơi: “… Con gái đời này chỉ sinh một đứa con ruột, cũng coi như là có người lo ma chay cho nó.”

Bọn họ là người từng trải, thực sự hiểu rõ tầm quan trọng của việc nối dõi tông đường đối với người Trung Quốc. Bây giờ nếu hành động theo cảm tính, đợi tới khi Lâm Mị già rồi thì rất có khả năng sẽ hối hận. Đau dài hay đau ngắn, đều là đau, nhưng con người có thể chịu được cơn đau, lại không thể chịu được sự hối hận.

Cuối cùng, ông hạ quyết định: “… Sinh đi, bố mẹ nuôi giúp cho.”

“Từ bé đến lớn, bố tôi vẫn luôn chiều chuộng tôi, coi tôi như niềm tự hào của ông vậy. Ông cho tôi sự tự do, ông còn nói: chúng ta dù nhà không giàu nhưng chỉ cần tôi muốn, ông sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cho tôi.”

Lâm Mị ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Nhai, giọng điệu cố tỏ ra bình tĩnh:

“… Lục Thanh Nhai, không phải lí do mà anh nghĩ. Tôi thật sự không lụy tình đến thế. Khi đó tôi mới 21 tuổi, hơn nữa chúng ta đã chia tay…”

Hơi thở sảng khoái khi vừa tắm xong bao phủ lấy người cô.

Anh nghiêng người, cánh tay phải ôm cô còn tay trái vứt điếu thuốc vào gạt tàn, rồi đưa tay lên đặt vào lưng cô: “… Quá tốt rồi, em không ngốc đến như thế.”

Nước mắt Lâm Mị lập tức liền rơi lã chã.

Hơi ấm của nước mắt tỏa ra trên vai anh, anh có cảm giác giống như cảm giác xuyên qua làn sương sớm vào hai đêm trước.

Một lúc lâu sau, cô nghẹn ngào nói tiếp: “… Bố tôi nói, sinh thì có thể sinh nhưng ông muốn tôi nghe theo sự sắp xếp của ông, đi đến một nơi không ai biết rồi sinh đứa nhỏ này ra, sau đó ông sẽ nghĩ cách tận dụng các mối quan hệ, đưa đứa nhỏ này tới một căn hộ, còn làm thêm một cái hộ khẩu, nói là nhặt được đứa nhỏ này. Tôi không đồng ý, tôi thấy bé con đã không có bố, không thể nào không có cả mẹ… Đáng thương lắm…”

Lục Thanh Nhai ôm cô chặt hơn, dường như anh muốn thông qua việc ôm lấy cô của hiện tại mà ôm lấy cô của thời khắc đó vậy.

“Dưới sự kiên trì của tôi, cuối cùng hộ khẩu của đứa nhỏ cũng để dưới tên tôi. Bởi vì là sinh con khi chưa kết hôn, nên tôi phải đóng một khoản tiền nuôi dưỡng xã hội đáng kể… Những thứ này đều không quan trọng nữa, quan trọng là bố mẹ tôi luôn để ý đến danh dự, mãi đến hôm nay vẫn bị nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ…”

Lâm Mị dừng lại, im lặng một lúc lâu.

Lục Thanh Nhai nói giọng khàn khàn: “Nói tiếp đi… Đây đều là sai lầm của tôi, tôi phải biết. Nói xong rồi, tôi để em tính sổ.”

Những lời này, Lâm Mị chưa từng nói với người ngoài, lại càng không nhắc tới trước mặt bố mẹ, hơn nữa hai năm nay Ngôn Cẩn đã lên tiểu học, mọi chuyện cũng trở nên tốt đẹp hơn.

“Tôi không phải là một người mẹ đạt tiêu chuẩn… Khi mang thai còn ngang ngược, cảm thấy chẳng qua chỉ là sinh con, chuyện có thể lớn đến mức nào cơ chứ… Mà khi tôi đi ra từ phòng sinh, thấy bé con nhỏ xíu, nhắm mắt nằm ở bên cạnh tôi, tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, tôi phát hiện bản thân còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để chào đón sự ra đời của đứa nhỏ…”

Đây là một sinh mạng, có cảm xúc vui buồn yêu ghét riêng, tương lai còn vô vàn khả năng nữa… Nhưng khi đó trông đứa nhỏ yếu ớt như vậy, còn không thể chịu nổi mưa gió bằng một hạt mầm đậu nành nữa.