Chương 49

Tuy khi đó tôi và em xa nhau, nhưng em sẽ thấy tình yêu của tôi trên lá cờ bay cao

Trong tiếng hát hùng hồn của Lưu Đống, chiếc xe băng qua đồng ruộng, băng qua cầu đá, chạy thẳng tới nơi xa xôi hơn.

Tiếng hát vang dội như vậy, trái tim lại dường như mềm nhũn dưới lời ca.

Lâm Mị lấy điện thoại ra, mở ra số Wechat mà buổi sáng Lục Thanh Nhai kiên quyết thêm vào, bấm vào trang cá nhân của anh.

Anh không đăng gì nhiều, trong trang cá nhân có chưa tới mười bài đăng, mấy bài share đều là mấy bài bình luận mấy bộ phim điện ảnh. Cô lướt tiếp, cuối cùng cũng tìm được bức ảnh năm đó.

Không biết ở đâu, sau lưng là núi xanh mênh mông, anh và mấy người Th4m duệ mặc đồ bình thường ngồi ven đường, cỏ dại cao quá chân. Bọn họ nhìn màn ảnh, nở một nụ cười ngu ngốc đầy sáng lạn.

Cô lưu lại bức ảnh rồi phóng to lên, nhìn Lục Thanh Nhai đứng giữa. Sau đó, cô cắt ảnh, gửi cho Ngôn Cẩn.

“Đẹp trai không?”

Ngôn Cẩn nhanh chóng trả lời: “Mẹ, đây là người đang theo đuổi mẹ ạ?”

Lâm Mị ý thức được Ngôn Cẩn cũng đã xem qua bức ảnh này nhưng có lẽ không nhận ra Lục Thanh Nhai lén kết bạn với cậu nhóc giữa đống người này. Bây giờ cô hỏi như vậy thì mới trực tiếp bại lộ.

Ngôn Cẩn lại gửi một tin nhắn tới: “Đẹp trai đó mẹ, nếu làm ba dượng con thì còn đẹp trai hơn.” Phía sau tin nhắn còn thêm một icon hình cậu nhóc đeo kính.

Lâm Mị nhìn hai từ ‘ba dượng’, chợt cảm thấy đau đầu.

Cô không biết nên trả lời thế nào nên lại cắt hình Quan Dật Dương ra, định nói sang chuyện khác: “Đây là chú Quan của con.”

Lúc này, Ngôn Cẩn trực tiếp gửi clip thoại: “Con nhận ra chú Quan, trên trang cá nhân của chú ấy toàn là hình selfie của chú ấy thôi. Mẹ à, vừa đội trưởng Lục vừa đội trưởng Quan, mẹ làm vậy là một chân đạp hai thuyền đó.”

Lâm Mị: “… Bớt xem mấy bộ phim thần tượng lung tung kia với bà ngoại con đi.”

Ngôn Cẩn nói: “Con cảm thấy hai người họ đều vô cùng tốt, mẹ tự chọn đi. Mẹ nên suy nghĩ chút về chuyện cá nhân đấy!” Cái câu có vẻ ông cụ non này cũng được cậu nhóc học từ TV.

Lâm Mị mỉm cười, cười xong lại cảm thấy chua xót.

Cô cúi đầu nhìn Lục Thanh Nhai trong ảnh, dường như thông qua ánh mắt chứa đầy ý cười của anh, xuyên qua năm tháng vô tình, thấy được người thiếu niên kiêu ngạo, một đường trèo đèo lội suối kia.

Dường như hai người họ chưa từng xa nhau.

- -----oOo------