Chương 5

Tôi lửa giận xông lên trong lòng, vung tay ném một cái bình hoa về phía người đàn ông đứng bên cạnh.

"Lật Tử."

Thanh Sơn rõ ràng cũng bị sự lỗ mãng của tôi dọa sợ, nhưng anh chỉ làm bộ ngăn cản một chút, trơ mắt nhìn tôi đập bình hoa vào đầu người ta, mới kéo tôi sang một bên.

"Anh chảy máu rồi?"

Tôi cẩn thận ôm lấy cánh tay anh, nhưng Thanh Sơn lại khó hiểu cười nhẹ một tiếng.

"Không có."

Tay anh chậm rãi vuốt ve trán tôi, đầu ngón tay vén tóc tôi sang một bên, bàn tay xương khớp rõ ràng hơi lạnh.

"Vợ tôi hơi nóng tính, xin bỏ qua."

Hai người chú kia rõ ràng đang rất tức giận, vốn còn khá đoan trang thanh lịch, giờ phút này hai đầu đều đang rỉ máu.

Hai khuôn mặt đều nghẹn thành màu gan heo, chật vật nhếch nhác.

"Dù sao chúng ta cũng là bề trên, hai người các ngươi dám ra tay đánh trưởng bối, nếu để người khác biết..."

Thanh Sơn không chút để ý đánh gãy lời bọn họ: "Bây giờ là năm 2023, thời đại một hai câu nói có thể đè bẹp người ta đã qua rồi."

Ánh mắt anh nhìn hai người chú giống như đang nhìn hai cỗ xác ướp.

"Các người cứ tuỳ tiện làm loạn đi, nhưng tôi sẽ không ký tên."

"Căn nhà này cũng có phần của chúng ta."

Xem ra là vì tranh giành sản nghiệp tổ tiên, chẳng trách Thanh Sơn không muốn gọi tôi đi cùng.

Cảnh tượng vì tiền, ngay cả những người thân thiết nhất cũng có thể gϊếŧ đỏ cả mắt, có lẽ chính xác không phù hợp với người vợ mới cưới là tôi chứng kiến tận mắt.

"Cút."

Thanh Sơn không muốn nói thêm nữa, lúc anh tức giận, khuôn mặt thường rất lạnh, nhìn không ra phẫn nộ.

Tôi theo bản năng lùi lại một bước, sợ máu của hai người chú bắn lên người tôi.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, dường như đang cân nhắc xem liệu mình có thể sống sót bước ra ngoài hay không.

"Chờ cháu bình tĩnh lại rồi chúng ta sẽ nói chuyện, nhân tiện nhắc nhở cháu, mẹ của cháu..."

Tôi rất rõ ràng mà nhìn thấy tay Thanh Sơn siết chặt lại.

".….vẫn còn. Nếu cháu vẫn muốn gặp thi thể của bà ấy, tốt nhất đừng khiến mối quan hệ trở nên quá căng thẳng."

Bọn họ mở cửa đi ra, Thanh Sơn từ từ ngồi xuống ghế, dùng khăn tay lau vết máu trên tay áo.

Tay anh nổi lên gân xanh, sức lực chà xát vết máu càng lúc càng lớn.

Tôi là người không giỏi an ủi người khác, cũng là lần đầu tiên thấy Thanh Sơn như vậy, đành phải ngồi xổm xuống trước mặt Thanh Sơn, nắm lấy tay anh.

"Nếu muốn giải tỏa thì còn nhiều cách khác nữa."

Thanh Sơn thở dài, anh nhẹ nhàng vòng tay qua cổ tôi, nặng nề đặt đầu lên cổ tôi dựa vào.