Chương 11

Hai ba ngày liền trời cứ âm u mưa phùn không ngớt khiến người ta ủ rũ.

Sáng sớm hôm nay, Trì Nhứ chống cằm nhìn mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Lại là một ngày không thể ra ngoài làm ruộng.

Nàng ăn nhờ ở đậu nhà Lê Liễu Phong mấy ngày nay, mà chưa từng giúp được hắn chuyện gì —— rửa chén đương nhiên chẳng phải là cống hiến gì, chỉ là tốn chút công sức mà thôi. Tục ngữ nói, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Trì Nhứ không muốn buông thả bản thân thành con sâu gạo nên không chờ nổi muốn tìm đất dụng võ cho mình.

Lê Liễu Phong nhìn bóng lưng nửa ngồi xổm trên xích đu bên cửa sổ, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, e là trong nhà sẽ mọc ra một cây nấm to tên là "A Nhứ" mất.

Cũng phải, từ sáng sớm đến tối mịt đều ở lì một chỗ nhỏ, với cái tính tình không chịu ở yên của nàng, chắc đã cảm thấy nhàm chán từ lâu rồi.

Hắn đi tới: "Hôm nay nàng muốn làm gì?"

Trì Nhứ quay đầu: "Ngươi không đọc sách sao?"

Trong mắt ánh lên một tia vui sướиɠ không thể kìm nén, con ngươi như sáng lấp lánh.

Lê Liễu Phong không khỏi nhếch lên khóe miệng, sau đó nghiêm túc nói: "Làm việc thỉnh thoảng cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi chứ."

Hai ngày nay quả thực hắn hơi bận, không thể rảnh rỗi mà "gọi đến là đến" ở bên cạnh nàng. Dù sao thì có một Minh giới lớn như vậy đè nặng trên người, nên hắn không thể trầm mê trong sắc đẹp đó.

Ban đầu Lê Liễu Phong rời khỏi Minh giới, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ đi nhanh về nhanh, dù sao thì vị đại nhân này vẫn luôn làm việc năng nổ, hiệu quả cực cao, nhưng chờ mãi chờ mãi, chư vị quỷ tiên vẫn chẳng thấy bóng dáng đại nhân nhà mình đâu. Mà trong mấy ngày hắn rời đi, số lượng công văn tăng lên từng ngày với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, trên bàn không còn chỗ chất, cuối cùng Diêm Vương gia buộc phải đích thân ra ngoài, tìm khắp chốn Phàm giới, cuối cùng lại tìm được hắn trong một thôn trang hẻo lánh như vậy.

Lúc đó, vị đại nhân uy danh hiển hách ở Minh giới đang cưa gỗ, nghe đâu là muốn làm giường cho mình.

Diêm Vương gia lập tức suy sụp, chỉ thiếu điều ôm đùi Lê Liễu Phong, khóc lóc van xin hắn quay về, nhưng Lê Liễu Phong đương nhiên không muốn, cuối cùng hai người đạt thành một thỏa hiệp: mỗi đêm quỷ sai sẽ gửi công văn khẩn cấp cho hắn, còn nếu không quá gấp thì chờ Lê Liễu Phong trở về sẽ thống nhất xử lý.

Có điều, cho dù thế thì Lê Liễu Phong cũng không thể nhàn rỗi như trước nữa.

Lúc phải làm việc, hắn thi triển một thủ thuật che mắt, biến công văn Minh giới thành đề thi Phàm giới sử dụng để thi cử, làm bộ mình đang đọc sách, thực ra là một công đôi chuyện —— vừa phê duyệt công văn, vừa để ý xem Trì Nhứ đang làm gì.

Có lúc nàng ngẩn người, có lúc tự mình dùng dây thừng làm cái gì đó, có khi lại yên lặng quan sát hắn, nhưng có lẽ là vì sợ quấy rầy hắn nên không lên tiếng.

Trước đây hắn chưa bao giờ cho phép mình sao nhãng như vậy.

Chỉ vì người kia là A Nhứ.

·

Hai tay Trì Nhứ chống lên tay vịn, duỗi chân ra, từ trên ghế đứng dậy, sau đó chìm vào suy tư: "Nhưng bên ngoài đang mưa mà, có thể chơi gì đây được đâu?"

Hơn nữa gian nhà bé tí tẹo thế này, đừng nói đến chơi cái gì, ngay cả duỗi tay duỗi chân chỉ sợ cũng không vừa.

Lê Liễu Phong trầm ngâm nói: "A Nhứ, nàng biết đánh bạc không?"

Trì Nhứ thậm chí còn chưa từng nghe qua, chỉ biết trong nhân gian có "hát hí khúc (*)", không chắc chắn hỏi: "Hát khúc hí?"

(*) Đánh bạc: nguyên văn là bác hí (博戏), là một trò chơi đánh cược thắng thua dân gian của Trung Quốc thời cổ đại. Hát hí khúc nguyên văn là xướng hí (唱戏). Trì Nhứ nhầm lẫn giữa hai cái này.



Lê Liễu Phong nói: "Không phải hát khúc, mà là đánh bạc."

Thực ra hắn cũng chưa từng chơi mấy trò này, chỉ là đôi khi đi ngang qua cầu Nại Hà, có thể nhìn thấy mấy tên quỷ sai ngồi xổm bên cầu, chơi domino đánh bạc. Hắn xem mấy lần nên cũng nhớ được cách chơi.

Lê Liễu Phong xoay người, lấy một cái hộp trong giá sách ra, đặt trên bàn, ra hiệu bảo Trì Nhứ đi tới.

Trì Nhứ đến gần xem, chỉ thấy bên ngoài hộp vẽ một bàn cờ ngang ngang dọc dọc, tổng cộng có mười hai đường. Mở hộp bày ra bàn sẽ biến thành một bàn cờ, ở giữa có một khối hình vuông.

Trong hộp có mười hai miếng gỗ nhỏ, sáu đen sáu trắng, ngoài ra còn có hai quân cờ hình con cá màu đỏ.

Lê Liễu Phong đặt quân cờ hình con cá vào ô vuông, ngón trỏ gõ nhẹ: "Đây là vùng nước, cá ở trong nước. A Nhứ, nàng thích màu gì?"

Trên bàn cờ còn rải rác quân cờ hai màu một đen một trắng, Trì Nhứ cầm lấy quân trắng đặt ở bên mình: “Như thế này à?”

Lê Liễu Phong nở nụ cười, sắp xếp quân cờ màu đen: "Ừ, A Nhứ thông minh lắm."

Hai bên tạo thành cục diện trắng đen đối đầu, Trì Nhứ không khỏi có chút căng thẳng: "Sau đó thì sao?"

Vận dụng mưu lược và chiến thuật vòng vèo, chọn con đường nhanh và tiện nhất, nhanh chóng đánh hạ căn cứ của đối thủ?

Cái này có vẻ không ổn lắm, bởi vì trông Lê Liễu Phong hình như rất am hiểu nó...

Lê Liễu Phong: "Sau đó đổ xúc xắc."

Trì Nhứ: "Ồ..."

Xem ra là nàng nghĩ quá rồi, chỉ là tung xúc xắc thôi, chứ không phải kiểm tra thông minh tài trí, đơn thuần là dựa vào vận may, có thể nói là cực kỳ công bằng, nàng thích.

Sau một hiệp, Trì Nhứ không còn cái suy nghĩ này nữa.

Theo quy tắc, tung xúc xắc được bao nhiêu điểm thì quân cờ đi bấy nhiêu bước. Quân cờ đi đến điểm cuối có thể xuống nước “câu cá” lấy được thẻ, hoặc có thể chọn ăn một trong các quân cờ của đối phương, ai ăn được sáu quân trước sẽ giành chiến thắng.

Mỗi lần Lê Liễu Phong tung xúc xắc cơ bản đều ra từ bốn điểm trở lên, nếu không thì cũng ba điểm, chẳng mấy chốc đã về đích. Trì Nhứ lại tương đối xui xẻo, thành tích tốt nhất của nàng cũng chỉ là ba điểm, may mắn là Lê Liễu Phong còn nương tay với nàng, không ăn quân cờ nào, nếu không nàng còn thua thảm hơn.

“Lại lần nữa.” Trì Nhứ nói.

Lê Liễu Phong đưa xúc xắc cho nàng: "Nàng trước à?"

Trì Nhứ nhìn chằm chằm tay hắn một hồi, sau đó lắc đầu: "Lần này ngươi đi trước đi."

Lần trước nàng đi trước, mở hàng bằng một điểm, thực sự quá làm tổn thương chí khí, lần này nàng muốn xem Lê Liễu Phong đi đầu sẽ thế nào.

Lê Liễu Phong cười cười, ngón tay thon dài khẽ động, xúc xắc xoay tròn tại chỗ, Trì Nhứ chăm chú nhìn nó cho đến khi nó dần dần dừng lại.

Vậy mà lại là sáu.



Trì Nhứ buồn bực nói: "Sao lại vậy chứ? Có phải ngươi đã động tay động chân gì không?"

Lê Liễu Phong cười nói: "Chúng ta dùng cùng một con xúc xắc, động tay động chân thế nào đây? A Nhứ, đừng bỏ cuộc."

Được rồi, được rồi, nàng đúng là thua người ta một bậc, nhưng mà bây giờ chịu thua thì vẫn còn quá sớm. Trì Nhứ cầm xúc xắc ném về phía trước, con xúc xắc bay rất cao, xoay tròn trên không trung, rồi rơi nhanh xuống, nảy trên mặt bàn mấy cái, lại xoay tròn xoay tròn mới chịu dừng lại.

Trì Nhứ nhìn xem, lại là một!

Lê Liễu Phong ở một bên quan sát, nhịn cười, có chút nghiêm túc nói: "Nàng ném quá cao, xúc xắc bay càng cao, xoay càng nhiều, mà xoay càng nhiều thì điểm càng ít."

Trì Nhứ nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

Nàng còn tưởng mình càng cố gắng thì càng chứng minh được tấm chân tình của mình, kết quả lại là phản tác dụng, khó trách lần nào xúc xắc của Lê Liễu Phong cũng chỉ xoay nhẹ.

Lại đến lượt Trì Nhứ, nàng cố gắng kiềm chế sức lực, chỉ nhẹ tung xúc xắc ra.

Đã có đáp án, đỡ hơn lần trước: Ba điểm.

Trì Nhứ thoáng hài lòng: "Được, lần sau sẽ là sáu."

Có điều, rõ ràng là nàng đã quá lạc quan, lần tung xúc xắc tiếp theo lại giảm xuống một, trong khi Lê Liễu Phong lại được năm. Đợi đến khi Trì Nhứ rốt cuộc cũng có thể ném được một con "sáu điểm" thì Lê Liễu Phong đã giành được sáu thẻ, lần nữa chiến thắng.

Nói đến cũng kỳ quái thật, vòng này, Lê Liễu Phong cũng bị lật thuyền một lần, ném được "hai điểm", nhưng ngay cả lần đó, hắn vẫn cao điểm hơn Trì Nhứ.

Trì Nhứ trầm mặc một lát, nhớ tới lời Nguyệt lão đã nói, trong lòng lập tức hạ quyết định: Sau khi về trời nhất định sẽ tuyệt giao với Sao Chổi!

Hai người vừa chơi cờ vừa tán gẫu, tiếng mưa vốn tí tách phiền lòng ngoài cửa trở thành nhạc đệm, bọn họ trải qua cả ngày như vậy, đến tận lúc đi ngủ, Trì Nhứ còn có chút chưa thỏa mãn.

Trì Nhứ: "Ngươi cho ta chơi lại lần nữa nhé, lần này ta chắc chắn sẽ thắng."

Lê Liễu Phong suy nghĩ một lúc, chân thành đề nghị: "A Nhứ, đây đã là lần thất bại thứ hai mươi tám của nàng rồi. Chi bằng nàng trói tay ta lại đi, vậy thì ta không thể tung xúc xắc được nữa."

Trì Nhứ: "..."

Nhiều vậy sao?

"Nhưng mà ta chưa buồn ngủ." Trì Nhứ lại khẽ giãy dụa.

Lê Liễu Phong mới vừa nhìn thấy nàng ngáp mấy cái, biết nàng chơi vui đến điên rồi, còn cố gượng nói mình không buồn ngủ, bèn thở dài nói: "Nhưng ta buồn ngủ."

Trì Nhứ nghe vậy, lập tức ngoan ngoãn thu dọn bàn cờ, trước khi vào phòng còn nói với Lê Liễu Phong: "Nếu như ngày mai thời tiết tốt, chúng ta đi làm ruộng nhé?"

Chuyện này lại cứ nhớ mãi không quên, Lê Liễu Phong cười nói: "Ừ."

Trồng cái gì chứ? Ngày mai bọn họ phải đi chợ, hai người đã hẹn từ mấy ngày trước rồi.

Chỉ là, để tránh Trì Nhứ háo hức quá rồi ngủ không ngon nên Lê Liễu Phong đành tạm thời không nhắc đến.