Chương 24

Ở thời đại này còn có cả Tiên Bích, nếu may mắn, người thường còn có thể bắt sống được Ngọc Hoàng đại đế trên đường cái, cho nên so với cái đó thì chuyện bắt được một con yêu quái nhỏ thực ra cũng không có gì quá bất ngờ.

Nhưng Trì Nhứ lại cảm thấy tiểu yêu quái này gầy tong, bộ dáng nhảy nhót rất đáng yêu, nên thích không chịu nổi.

Nàng nhẹ nhàng cầm người giấy nhỏ, sợ lỡ tay làm rách nó, rồi tìm khắp nhà một lượt, tìm được một bình hoa bằng ngọc lưu ly thì úp ngược nó lại, bỏ người giấy nhỏ vào trong.

"Đành để ngươi chịu khổ một chút rồi, nếu ngươi không tới để quấy rối thì ta sẽ thả ngươi đi."

Trì Nhứ chắp tay, làm bộ nói.

Người giấy nhỏ đã sợ ngây người, không dám phát ra tiếng nào, lảo đảo bước mấy bước, lưng đυ.ng vào cái bình lưu ly, sau đó chậm rãi trượt xuống thành bình.

Trong miệng vẫn còn vị ngọt của bánh gạo, quyện theo mùi thơm của rượu, mặc dù nghĩ như vậy rất không đúng lúc, nhưng sao nàng không đợi nó ăn xong rồi mới bắt chứ...

Ngày thường, đám bạn nó hay nhắc nó, tham ăn hỏng việc, mặc dù nó biết điều đó nhưng lại luôn có tâm lý ăn may.

Hôm nay xong rồi...

Người giấy nhỏ vô cùng sầu não thở dài thườn thượt, sau đó nhớ tới trong phòng còn có một người khác, bèn len lén liếc nhìn về hướng khác.

A Nhứ cô nương đang ngồi trên ghế trúc, dựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn nó, chủ nhân của nó lại cực kỳ kiên nhẫn đứng sang một bên, cứ như vẫn chưa cảm thấy gì với chuyện nó bị lộ.

Người giấy nhỏ thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi nói xem... đây là yêu quái gì vậy?"

Trì Nhứ nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nó cực giống một tờ giấy trắng, xúc cảm cũng giống, từ xưa đã có thỏ tinh, heo tinh, nhưng chưa từng nghe nói qua giấy trắng thành tinh.

"Ừm..." Lê Liễu Phong liếc nhìn người giấy nhỏ, trầm ngâm một hồi: "Hay là nàng tự hỏi nó đi?"

Người giấy nhỏ sợ đến co rúm lại, chủ nhân, đây là đang nói đùa sao?

Lỡ như A Nhứ cô nương hỏi, nó có nên đáp hay không?

“Ý kiến hay đó.” Trì Nhứ cười híp mắt, quay sang nói với nó: “Ngươi là yêu quái gì vậy?”

Người giấy nhỏ ngồi trên mặt đất, liên tục lùi lại, cuối cùng không thể lùi tiếp nữa, nó đành dựa lưng vào thành bình, chậm rãi đứng dậy.

“Hình như nó hơi căng thẳng.” Trì Nhứ đưa ra kết luận, nàng suy nghĩ một hồi, đứng dậy chạy vào nhà bếp, nhanh chóng bưng ra một cái chén nhỏ.



Nàng nặn một ít bánh gạo, mở bình lưu ly, cho bánh gạo vào.

Không gian trong bình lưu ly chật hẹp, chỉ cần người giấy nhỏ hơi đưa tay ra là có thể chạm vào cái bánh gạo mềm mềm thơm ngon rồi. Ngay tức khắc, nó như bị mê hoặc, lảo đảo đi mấy bước về phía chiếc bánh gạo, sau đó bỗng dừng lại, lấm lét nhìn xung quanh.

Trì Nhứ giống như đứa bé giăng bẫy chờ chim cắn câu, nhìn chằm chằm người giấy nhỏ, thấy nó không nhúc nhích, trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng lại không dám đả thảo kinh xà, bèn nói nhỏ: "Mau ăn đi!"

Người giấy nhỏ ngẩng đầu nhìn chủ nhân của mình - không nhìn ra ý cấm đoán, nên nó quyết định dù thế nào cũng không làm quỷ chết đói, ăn trước rồi nói.

Nó há miệng, cắn một miếng bánh gạo thật to, vừa ăn vừa nghĩ: Nếu A Nhứ cô nương cứ bắt nhốt nó thế này thì xem ra ngày nào nó cũng sẽ được ăn ngon, nó rất sẵn lòng.

Trì Nhứ thấy nó bắt đầu ăn, mới thở phào nhẹ nhõm, cười nhìn nó một hồi, cuối cùng nói: "Ngươi là quái vật gì thế? Biết nói không?"

Nàng không nói còn đỡ, vừa lên tiếng, người giấy nhỏ lập tức như bị dọa sợ, động tác chợt khựng lại, ngậm bánh gạo, ngây ngốc lắc đầu với nàng.

Xem ra nó khá nhát, Trì Nhứ có chút chán nản: "Ngươi ăn trước đi, ăn trước đi, ăn xong rồi nói chuyện tiếp."

Dù người giấy nhỏ thích ăn đến đâu, cũng biết A Nhứ cô nương vô cùng quan trọng, vội nhai mấy cái rồi nuốt bánh gạo trong miệng xuống, cười cười xấu hổ với nàng.

Có người nói không ai ghét đứa nhỏ lễ phép.

... Chỉ là nó quên mất mình chỉ là một tờ giấy trắng, cho dù nó có cười thì A Nhứ cô nương cũng sẽ không nhìn thấy.

Nhưng Trì Nhứ lại thật sự mừng rõ vì phản ứng của nó, nàng quay sang Lê Liễu Phong nói: "Ngươi xem, ngươi xem, ta cảm thấy nó rất thích ta!"

Vốn dĩ nàng còn có chút lo lắng, dù sao thì nàng cũng đang dùng thức ăn làm mồi để mời nó cắn câu.

Lê Liễu Phong gật đầu, sau đó nghĩ tới điều gì, bổ sung: "Ta cũng vậy."

“Ngươi cũng cảm thấy vậy đúng không? Xem ra không phải ta tự kỷ rồi.” Trì Nhứ cười rạng rỡ, nói với người giấy nhỏ: “Vậy ngươi biết viết không?”

Vốn dĩ nàng chỉ là thuận miệng hỏi thử mà thôi —— Một con yêu quái không biết nói chuyện thì khả năng nó biết viết chữ không quá lớn, ai ngờ người giấy nhỏ thoáng sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.

Lê Liễu Phong lấy giấy bút trên bàn xuống, nhìn thoáng qua bình lưu ly, cười nói: “Nó thích nàng như vậy, chắc là sẽ không chạy mất đâu.”

Trì Nhứ sợ sẽ nó ngột ngạt, nghe vậy lập tức lấy bình lưu ly ra, người giấy kia thật sự không chạy mất, nói chính xác là nó hoàn toàn không nhúc nhích.

Mặc dù trông có vẻ hơi nhát gan, nhưng mà Trì Nhứ hỏi cái gì nó cũng viết đáp án xuống giấy —— đương nhiên tất cả đều là nói bừa.

Qua mấy lượt hỏi đáp, thân phận của nó từ người giấy âm của Minh giới biến thành sơn tinh núi Thôi Ngôi, có thể nói là thay đổi giống loài cực lớn.

“Đúng rồi, trong núi chỉ có mình ngươi thôi sao?” Trì Nhứ hỏi.



Người giấy nhỏ bịa chuyện đến vô cùng vui vẻ, đang muốn tiếp tục phát huy khả năng sáng tạo của mình thì bỗng nhận ra vấn đề này quá quan trọng, không thể trả lời lung tung được, nó lập tức do dự ngước mắt nhìn thoáng qua Lê Liễu Phong.

Đúng lúc này Lê Liễu Phong nói: "Nó nhỏ như vậy chắc là có đồng loại chăm sóc lẫn nhau."

Người giấy nhỏ đã ở bên cạnh Lê Liễu Phong nhiều năm, mặc dù khả năng nhìn mặt đoán ý kém hơn cái tên hay mách lẻo kia, nhưng vẫn dư sức nghe ra ý tứ của câu nói này. Có chủ nhân cho phép, nó lập tức vung bút, cực kỳ quyết đoán viết ra: "Còn sáu người nữa!!"

Một lúc sau, đám người giấy nhỏ núp trên xà nhà đã bị tóm gọn.

Trì Nhứ hưng phấn không thua gì thần giữ của thấy núi vàng núi bạc, nhìn sang đám chúng nó, phát hiện tuy tất cả bọn chúng đều là người giấy nhỏ nhưng lại cao thấp mập ốm khác nhau, hơn nữa còn có một đứa cực kỳ cá tính. Trên mặt có hai cái lỗ lớn, qua đó có thể trực tiếp nhìn thấy người giấy nhỏ phía sau.

Có đứa hơi ngượng ngùng, lui lại phía sau, đứa lớn gan hơn thì ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở phía trước —— cứ như đang đón nhận kiểm tra.

Khi còn ở trên Thiên đình, Trì Nhứ cực kỳ muốn nuôi sủng vậy, chỉ là Nguyệt lão lại không thích cho nên nàng luôn phải đến cung Nghiễm Hàn sờ ké thỏ.

Nàng không quen che giấu tâm sự của mình, vui vẻ bộc lộ ra từ lời nói đến biểu cảm, Lê Liễu Phong nhìn một hồi thì đề nghị: "Nếu A Nhứ thích thì hay là giữ chúng nó lại nuôi đi?"

Trì Nhứ kinh ngạc: "Ta? Ta có thể nuôi chúng sao?"

Có kinh nghiệm của "chủ nhà cũ", nàng vốn không định hỏi ý Lê Liễu Phong —— Ngược lại không phải là sợ hắn không đồng ý mà là sợ hắn miễn cưỡng bản thân đồng ý với nàng.

Trong mắt Lê Liễu Phong lộ ra ý cười, gật đầu nói: "Nếu A Nhứ thích."

Nghe vậy, người giấy nhỏ bị bắt đầu tiên vui mừng giơ tay reo hò, lập tức bị mấy người giấy nhỏ khác liên hợp đè lại.

"Ngươi dè dặt chút đi!!"

Lúc bầu không khí đang tràn ngập niềm vui hài hòa, một ánh sáng đen chợt lóe lên bên ngoài cửa sổ bằng gỗ, chắc chắn là Tiên Bích được làm mới.

Ánh sáng đỏ là tình hình khẩn cấp, ánh sáng xanh lá là... khụ khụ, ánh sáng đen là sao?

Trì Nhứ và Lê Liễu Phong đưa mắt nhìn nhau, sánh vai đi ra cửa thì thấy trên bầu trời cách đó không xa, mây đen còn chưa tan hết, Tiên Bích cao ngất trong vầng mây thình lình hiện ra mấy chữ to màu đen:

Bắc Âm Phong Đô đại đế xuất hiện ở Lâm Châu!

Bảy người giấy nhỏ vốn đã chạy theo đến bệ cửa sổ, đang cười hi hi ha ha xô đẩy nhau, nhưng vừa nhìn thấy những dòng chữ này, chúng lập tức sững sờ, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía Lê Liễu Phong.

Trong bụi cây ngoài cửa, Hắc Vô Thường thò đầu ra ngoài, thoáng nhìn thấy Lê Liễu Phong đang yên ổn đứng ở trong nhà, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiên Bích trên trời, không khỏi phát ra một tiếng "Chết tiệt".

Bắc Âm Phong Đô đại đế thực sự rõ ràng đang ở đây, vậy tên ở Lâm Châu là cái quỷ gì vậy?