Chương 14: "Này...... Không cần liếʍ...... Cái tên sư tử biếи ŧɦái này...... Tránh ra......”

Chương 14: "Này...... Không cần liếʍ...... Cái tên sư tử biếи ŧɦái này...... Tránh ra......”

Thanh Thanh vuốt ve cái đuôi của sư tử trắng, cái đuôi của hắn vừa to vừa dài, lúc này bộ lông xù mềm mại đang ngoan ngoãn nằm ở trong lòng bàn tay của nàng, mặc ý động tác chạm vào của nàng. Đuôi của hắn là một đám lông nhỏ màu đen, lúc này đám lông đen kia từ từ vểnh lên, trực tiếp đối diện với mặt của nàng.

Thanh Thanh tò mò, vươn ngón trỏ ra nghịch ngợm, đầu đuôi ngay lập tức đong đưa, nàng lại chạm một chút, đầu đuôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng.

Hì hì hì, thú vị, Thanh Thanh dường như phát hiện chuyện rất thú vị, nàng muốn bắt lấy đuôi màu đen kia, không ngờ đám lông đen kia trơn trượt giống như cá chạch, nàng bắt sang trái, nó liền lắc sang phải, nàng bắt sang phải, nó lắc sang trái.

Khát vọng chiến thắng của Thanh Thanh hừng hực bừng lên, nàng không tin được, làm sao có thể ngay cả một cái đuôi nho nhỏ nàng cũng bắt không được.

Cứ như vậy, Thanh Thanh đứng ở phía sau Ly Thượng cùng cái đuôi của hắn chơi đến quên cả trời đất, bên tai thường thường truyền đến tiếng cười đùa giỡn trong sáng của giống cái.

“A...... Đừng trốn chứ...... Để cho ta bắt.....”

“Ơ kìa, sao lại hư hỏng như vậy, sao lại vẩy nước lên người ta?”

“Ha ha ha ha, đừng gãi cổ ta, ha ha ha ha, ngứa quá.”

Nếu lúc này có một người hiện đại ở bên cạnh nhìn thấy, chỉ có thể lắc đầu thở dài, vì sao? Bởi vì, lúc này đuôi sư tử trắng tựa như cây gậy chọc mèo, mà con mèo kia, cũng không phải là giống cái cười đuổi theo cái đuôi chơi đùa sao.

Ly Thượng thấy giống cái đã bắt đầu thở hổn hển, không định trêu chọc nàng nữa, nào biết, người phụ nữ thừa dịp lực chú ý của hắn ở trên người nàng thì giang hai tay ra ôm lấy.

“Grào...... " Cái đuôi bị hai luồng mềm mại của người phụ nữ kẹp lấy, hai tay của nàng còn càng nắm càng chặt, Ly Thượng còn bị siết sảng khoái gầm rú ra tiếng.

“Ha ha ha ha, bị ta bắt được rồi, cho ngươi vừa rồi đắc ý, có bản lĩnh ngươi rút ra đi.” Thanh Thanh ôm chặt đuôi hắn, thấy nó giãy không thoát, chậm rãi vươn một cánh tay cầm đám lông đen kia: "Hì hì hì, bé con, vừa rồi còn muốn trêu chọc ta, lần này bị ta bắt được rồi.”

Ly Thượng còn bị miết đến cả người cứng ngắc, lại đột nhiên bị nàng bắt được bộ phận mẫn cảm, mắt thú của nó phiếm hồng, hạ thể mơ hồ có một vật thể hình trụ màu đỏ tía từ trong lông bụng vươn ra, liên tục xuất hiện một mảnh vết nước, tích tích đáp đáp rơi trên mặt nước.

“Grào Grào...... Cô an phận một chút, nếu không hiện tại ta dùng hình thú xử lý cô.” Sư tử trắng quay đầu gầm rú trầm thấp với người phụ nữ, trong tiếng gầm có vẻ như còn mang theo chút tức giận.

“Grào Grào, rống cái gì rống, ta cũng sẽ rống, Grào Grào.” Thanh Thanh thấy sư tử trắng rống lên với nàng, nàng khó chịu, cũng rống lên với nó.

Ly Thượng còn bị miết đến chịu không nổi, trợn tròn mắt, siết chặt mông, cái đuôi dùng sức, cọ sát lên xuống ở giữa bộ ngực Thanh Thanh: "Grừ Grừ...... Thật thoải mái...... Bộ ngực của giống cái thật mềm.”

“Trời ơi, ngươi chính là con sư tử biếи ŧɦái." Nàng còn không kịp nói câu tiếp theo, Thanh Thanh bởi vì vừa rồi lui quá nhanh, gót chân không ổn định, bùm một tiếng, rơi vào trong dòng sông, bởi vì quá mức đột ngột, nàng không thể ngay lập tức nổi lên mặt nước, hai tay vỗ lung tung muốn bắt lấy cái gì.

“A...... cứu ta...... " Dòng nước từ bốn phương tám hướng nhằm về phía ngũ quan của nàng, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào cùng tiếng tim đập thình thịch của nàng, nước đều chui vào trong lỗ tai, trong miệng, trong lỗ mũi, Thanh Thanh đầy lo lắng, tự nhiên quên mất chuyện nàng biết bơi, sợ hãi về cái chết lại một lần nữa ập đến người nàng, tay chân nàng luống cuống, quay đầu về phía sư tử trắng cầu cứu.

Ly Thượng thấy nàng giãy dụa trong nước, trong lòng căng thẳng, chút ham muốn du͙© vọиɠ này tới nhanh đi cũng nhanh, trong lòng tràn ngập lo lắng, hắn điều khiển đuôi của mình, vững vàng cuốn lấy eo người phụ nữ nâng nàng lên khỏi mặt nước, Thanh Thanh vội vàng lấy tay bắt lấy đuôi của hắn, lúc này mới tránh cho nàng bi kịch bị dòng nước cuốn đi.

"Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ... Việc này... Khụ khụ khụ... Cảm ơn ngươi..." Người phụ nữ ho xong còn không quên cảm ơn, tuy rằng sắc mặt sư tử có chút khó chịu, tốt xấu gì cũng cứu mạng nàng không phải sao?

Ly Thượng thấy giống cái bình phục xong, đặt nàng ở chỗ nước cạn, đợi nàng đứng vững, hắn xoay người, ánh mắt tràn ngập lo lắng: "Grào...... Cô không sao chứ?” Sau đó lè lưỡi liếʍ mặt người phụ nữ.

"Không có việc gì, không có việc gì", Thanh Thanh dường như nghe hiểu lời nói của hắn, trong miệng hàm hồ đáp lại, nhưng không đợi nói lời kế tiếp, nàng lại bị liếʍ khiến hai má ngứa ngáy: "Ha ha ha ha... Đừng liếʍ... Ha ha ha..." Người phụ nữ vừa cười vừa trốn, nhưng sư tử trắng vẫn liếʍ nàng, hơn nữa dường như có xu hướng đi xuống phía dưới, khi ngực của nàng bị mặt lưỡi của hắn lướt qua, cả người nàng run rẩy.

Thanh Thanh đẩy đầu hắn, sắc mặt đỏ bừng, trong miệng ê a lầm bầm nói, "Này...... Không cần liếʍ...... Cái tên sư tử biếи ŧɦái này...... Tránh ra......”

Ly Thượng thấy giống cái đỏ mặt không ngừng làm nhảm kêu to, thật muốn ngăn chặn cái miệng quấy nhiễu người này, con ngươi đảo một chút, hình như...... cũng có thể làm như vậy......

Thanh Thanh thấy sư tử trắng dường như đang...... cười? Và cảm thấy hình như hắn có vẻ hơi...... không có ý tốt? Nói đùa cái gì, động vật làm sao biết cười, nhất định là ảo giác, vừa rồi chắc chắn bị nước chảy vào đầu úng mất rồi.