Chương 36: Phá vỡ

"Ừm ····· nóng quá····" Ở trong giấc ngủ, Thanh Thanh luôn cảm thấy dưới thân có một dòng chất lỏng ấm nóng đang cọ rửa nàng, khiến nàng khó chịu nhíu mày, rêи ɾỉ một tiếng, mở to đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ.

Thanh Thanh chớp mắt, phải mất một lúc lâu sau nàng mới nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt, một bộ ngực trần, còn có…?

Tại sao miệng nàng lại cắn quả trái cây trần trụi của người đàn ông, tay còn lại vẫn còn đang xoa nắn ngực của người đàn ông?

Khụ khụ, nàng thật sự không cố ý.

Thanh Thanh xấu hổ phun núʍ ѵú nhỏ kia ra, ngước nhìn chống lại ánh mắt chế nhạo của Ly Thượng. Nàng chỉ cảm thấy xấu hổ không có chỗ dung thân, cho nên dứt khoát dựa vào ngực hắn giả chết.

“Ha ha ha ha ·····Thanh Thanh, ta không ngại bị nàng cắn đâu.” Ly Thượng vừa nói, vừa đẩy phần dưới cơ thể của nàng ra.

"Ôi. . . Thật sảng khoái, đầu của “Nhóc Thượng Thượng” đã xuất tinh ở bên trong “Bé Thanh Thanh”, nàng có cảm nhận được không?”

Thanh Thanh trợn mắt liếc nhìn hắn, đương nhiên là nàng có thể cảm nhận được, nếu không nàng đã không tỉnh lại, người đàn ông này không phải sợ suy thận sao? Nhìn sắc trời bên ngoài, sợ là hắn đã xuất tinh một ngày hai đêm rồi.

Nàng sờ bụng, phát hiện chiếc chày sắt vẫn còn nhô lên khỏi da… nhưng hình như bụng của nàng cũng không to giống như trong tưởng tượng.

Thật lạ, nàng nhớ lúc bị đâm đến mức choáng váng thì bụng của nàng đã to khủng khϊếp rồi, nhưng mà cảm giác vừa rồi hình như nó cũng không quá khoa trương như vậy.

Chẳng lẽ con sư tử thối tha này nửa đường moi hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra sao? Nhưng mà đây không phải là vấn đề, vấn đề là ...

“Cái phía dưới kia của chàng lúc nào định rút ra? Ta đói bụng rồi.” Thanh Thanh bụm miệng, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.

Vốn dĩ Ly Thượng đã thức giấc khi trời vừa sáng, chẳng qua hắn vẫn luôn chờ nàng.

Nào ngờ giống cái này ngủ rồi mà còn ngậm đầṳ ѵú của hắn, còn cố gắng khơi dậy du͙© vọиɠ của hắn. Ly Thượng không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể khống chế được mà xuất tinh vào bên trong cơ thể nàng.

“Bây giờ mang nàng đi.”

Đó chính là tư thế kết hợp. Ly Thượng ôm nàng tới cửa, lúc di chuyển, âm thành òm ọp của gậy thịt rút ra cắm vào lỗ nhỏ vang lên nhịp nhàng bên tai hai người, theo mỗi lần chuyển động của người đàn ông.

Mặc dù đã thành thói quen, nhưng lỗ tai Thanh Thanh vẫn không khỏi nóng lên.

Cửa gỗ mở ra, quả nhiên, thịt, trái cây đều đã được sắp xếp ngay ngắn ở trong giỏ.

Khi Ly Thượng khom người để nhặt đồ, qυყ đầυ nặng nề áp vào tử ©υиɠ, khiến Thanh Thanh rêи ɾỉ thành tiếng.

A… con sư tử thối tha này, một bữa ăn cũng không buông tha cho nàng, Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi.

“Làm sao vậy, nghiến răng không phải là một thói quen tốt, ăn đi." Sau khi Ly Thượng ngồi xuống, hắn nâng cằm người phụ nữ lên, đút thức ăn trong tay vào miệng nàng, dỗ nàng ăn.

Nàng nhịn, nàng vẫn còn nhịn được. Nghĩ như vậy, nhìn miếng thịt kia, coi nó như miếng thịt của con sư tử thối kia, Thanh Thanh há miệng cắn một miếng thật lớn.

“Lát nữa ta muốn ra ngoài săn thú, thức ăn của ngày hôm qua và ngày hôm nay có lẽ là Ly Toa hoặc là Ly Nguyên đưa tới, ta phải đi săn mấy con mồi để trả lại cho bọn họ.”

Nghĩ tới những lời bà bà Cam Hoa nói trước đó, Ly Thượng dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Nàng muốn đi tới chỗ của bà bà Cam Hoa hay tới chỗ của Ly Toa thì tùy nàng, nhưng mà chỗ của Ly Nguyên thì không cần tới.”

Thanh Thanh còn chưa kịp hỏi hắn tại sao không thể đến chỗ của Ly Nguyên, thì bên ngoài cửa đã truyền tới một giọng nam cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người: “Tại sao lại không thể đến chỗ của ta?”

Người đến cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng.

Mái tóc màu vàng của hắn xõa tung ở phía sau đầu, ánh mắt còn tản ra ý dò hỏi.

May mắn thay, trước khi Ly Nguyên mở cửa bước vào, thì Ly Thượng đã nhanh chóng kéo tấm da thú để bao bọc lấy cơ thể trần chuồng của hai người bọn họ. Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng giật giật, trong đầu nghĩ thầm Ly Nguyên này quả thật quá liều lĩnh.

“Tới chỗ của ngươi làm gì? Nàng không có bệnh, hơn nữa không phải ngươi còn bận khám bệnh và chữa trị cho những thú nhân khác sao? Còn nữa, tại sao ngươi đi vào mà lại không gõ cửa?” Ly Thượng nghĩ tới hình ảnh Thanh Thanh vừa nói vừa cười với Ly Nguyên trong ngày lễ kết đôi đó thì đã cảm thấy khó chịu, làm sao hắn có thể để bọn họ gặp nhau một mình được.

Ly Nguyên trợn tròn mắt nhìn cách ăn mặc và tư thế của hai người, cuối cùng cũng hiểu vì sao mà khi Ly Thượng nói chuyện với hắn lại có vẻ tức giận. Người này, không phải vẫn còn đang vui vẻ với giống cái đấy chứ? Khụ khụ, anh Hai của hắn quả thật là mạnh mẽ.