Chương 4: Cho cô 5 triệu, cút khỏi con trai tôi ngay!

Đến khi về nhà, nằm trên giường, tôi vẫn còn trong trạng thái choáng váng.

Còn vui hơn trúng thưởng lớn 5 triệu vậy.

À không không, nếu trúng 5 triệu thì vui hơn một chút.

Ôi, nếu có người sẵn sàng lấy 5 triệu để đổi Chu Nhượng Trần với tôi thì tuyệt nữa.

Tôi nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng lại ngủ thϊếp đi.

Trong mơ, mẹ Chu Nhượng Trần kiêu ngạo vứt cho tôi một tờ chi phiếu: "Cho cô 5 triệu, cút khỏi con trai tôi ngay!"

Tôi cầm tờ chi phiếu lên, cười tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh táo lại, nhớ tới Chu Nhượng Trần. Tôi suy nghĩ kỹ càng lại thì cảm thấy không ổn lắm.

Tại sao lại không thể nói cho người khác biết? Tại sao lại không muốn công khai?

Không phải khi thật sự thích một người sẽ muốn cho cả thế giới đều biết à.

Chẳng lẽ là do... Chu Nhượng Trần cảm thấy thành tích của tôi quá kém. Công khai mối quan hệ này sẽ khiến cậu ấy mất mặt?

Tôi nhìn trần nhà đen sì, cảm xúc dần trở nên bất ổn.

Sáng hôm sau, trước khi đi học, tôi đã mua bánh đậu đỏ.

Hứa Tư Du nhận lấy, vui vui vẻ vẻ chạy lên lầu.

Lúc này tôi mới biết, mua bánh đậu đỏ là để tặng Chu Nhượng Trần.

Giỏi lắm! Tôi, giúp cô gái khác, theo đuổi bạn trai tôi!

Tôi tức đến mức bốc khói.

Sau tiết tự học buổi sáng, tôi trốn đến nhà vệ sinh, gửi tin nhắn cho Chu Nhượng Trần, hỏi cậu ấy: "Bánh đậu đỏ ăn có ngon không?"

Không bao lâu sau, tôi đã nhận được hồi âm của cậu ấy: "Tớ không ăn, ném cho người khác rồi. Sao cậu biết?"

"Cái đấy là tớ mua."

"... Vậy tớ đi lấy về."

Hai phút sau.

"Diệp Thanh, cái bánh đậu đỏ này cứng đến nỗi có thể có thể đυ.c thủng lòng đất rồi."

À, tôi cố ý chọn đó! Ai bảo cậu ấy nhận đồ của Hứa Tư Du làm chi.

"Tớ nào biết được sẽ rơi trong tay cậu chứ."

Tôi đắc ý cười cười, tắt điện thoại rồi trở về lớp.

Lúc sắp đến cửa lớp, tôi bỗng trông thấy Hứa Tư Du và Lâm Giai đứng trước giá đựng ô dò xét.

"Cái ô này sao lại giống như đúc cái của Chu Nhượng Trần thế?"

"Phải không? Cái này hình như là của Diệp Thanh."

Bỗng Lâm Giai nói: "Vừa rồi tớ nghe A1 có người nói, đêm qua Chu Nhượng Trần che ô cho một nư sinh mặc váy trắng. Hình như hôm qua Diệp Thanh cũng mặc váy trắng?"

"Cậu nói mò cái gì!"

Đột nhiên Hứa Tư Du đen mặt, nghiêm nghị nói: "Chỉ có cậu ấy chắc? Cậu nghĩ có thể không?"

Cô ấy lại nhìn chiếc ô, cắn răng nói: "Chu Nhượng Trần mà nghe được sẽ cảm thấy xui xẻo lắm đó. Sao cậu ấy có thể chơi với hạng người như Diệp Thanh được. Kệ đi, có thể chỉ là cùng kiểu thôi."

Tôi trốn ở cây cột bên cạnh, lúng túng đợi hai người họ đi vào lớp, mới rề rề đi vào.

Chu Nhượng Trần không muốn công khai, là vì cảm thấy đi với tôi... sẽ rất mất mặt?

Tôi trở lại chỗ ngồi. Không biết có phải ảo giác không, Hứa Tư Du lén liếc mắt đánh giá tôi vài lần.

Vào học.

Chủ nhiệm lớp đi vào, uống một ngụm trà, phụt ra một ngụm trà.

Sau đó ung dung lấy ra bảng điểm thi, đọc lên.

Mấy người đứng đầu thi cũng không tệ. Hứa Tư Du đột phá bản thân, từ top năm vọt lên top 3, được nêu tên khen ngợi.

Cô ấy đứng thẳng lưng, nhìn hai người bị cô "đạp" xuống, hãnh diện cười cười.

Tôi cũng tăng lên một bậc, từ thứ 2 lên thứ 3 từ dưới đếm lên.

Hạng thứ 2 từ dưới đếm lên rên rĩ kêu: "Sao Diệp Thanh lại chạy lên trước tớ! Tính lén học hành à!"

... Cái này có cái gì đáng để thương tâm?

"Diệp Thanh, 208 điểm."

Tôi phát ngốc, chỉ nghe thấy thầy chủ nhiệm cười lạnh: "Các em, chúng ta chúc mừng bạn Diệp Thanh nào. Bạn đã đạt được thành tích tốt, hạng 3 từ dưới đếm lên! Hai năm qua, bạn Diệp Thanh vẫn luôn ổn định vị trí hạng 2 từ dưới đếm lên. Lần này, cuối cùng bạn ấy cũng đã có một bước tiến dài! Mọi người vỗ tay chúc mừng bạn đi nào!"

Một nháy mắt, tiếng vỗ tay trong phòng học như sấm rền, cực kỳ náo nhiệt.

Nhưng tôi, lại nhưng bị ném vào hầm băng.