Chương 33: Ta sẽ không ăn sống

Hoá ra giống cái xinh đẹp như thế, hắn chỉ là nhẹ nhàng nhéo cằm nàng, thế nhưng đều lưu lại vệt hồng.

Kha Đế Tư đột nhiên cảm thấy cuộc sống nhiều năm nay của hắn đều sống uổng, hẳn là nên giống các lưu lạc thú khác sớm đi đoạt giống cái về mới đúng. Đương nhiên, hẳn đối tượng mở lời vẫn là Tiểu Bạch, cùng lắm thì đem Tiểu Bạch nhỏ tuổi chậm rãi nuôi lớn.

“Hừ!” Bạch Tinh Tinh tức giận đánh đầu, lần này rốt cuộc thoát khỏi giam cầm, nàng trong lòng lại không nhẹ nhàng lên.

Cái này không xong, thế giới này vốn yêu cái đẹp, Kha k kjjjjjyuuĐế Tư lần này nhất định càng yêu thích mình đi.

Kha Đế Tư bị Bạch Tinh Tinh hừ lạnh bừng tỉnh, trên mặt khôi phục lạnh nhạt: “Về nhà đi.”

“Kia không phải nhà của ta!” Bạch Tinh Tinh lạnh lòng cường ngạnh mà phản bác.

Kha Đế Tư không để ý đến, bế lên nàng thuận theo thác nước bơi đi.

Trở lại hang động, linh dương quả nhiên đã không có, chỉ để lại đầy đất loang lổ vết máu.

Kha Đế Tư đem Bạch Tinh Tinh đặt ở một mảnh cỏ xanh dày đặc trên mặt đất, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: " Đừng có lại chạy trốn, cô chạy không thoát đâu! Ta không hi vọng cô sẽ lại bị thương."

" Ngoan ngoãn đợi ta quay về, ta đi tìm đồ ăn cho cô."

Ra đến cửa động, Kha Đế Tư quay đầu lại nhìn Tiểu Bạch: " Ta rất nhanh sẽ quay lại..."

Đợi Kha Đế Tư hoàn toàn rời khỏi, Bạch Tinh Tinh sụp xuống ôm chặt thân mình. Cô phải làm sao đây, như này căn bản là không chạy thoát. Cô từ nhỏ đã sợ rắn, ngay cả nơi có con rắn bơi qua cô cũng đều không dám bước đến, giờ lại bị một con rắn lớn giam giữ.

Cô bước đến cửa hang, bây giờ trên người còn có cảm giác rét lạnh, nước mắt không kìm được trào xuống. Cơn ác mộng này làm sao mới có thể tỉnh lại..

Mãi khi trời tối, Kha Đế Tư mới trở lại, đuôi còn cuốn một con thỏ trắng lên đưa tới trước mặt Tiểu Bạch.

“Ăn đi.”

.Bạch Tinh Tinh cùng thỏ trắng mắt to trừng mắt nhỏ, con thỏ hình thể có thể so với chó săn, trường lỗ tai mắt đỏ, một thân lông trắng giống như cây lau nhà, cắm thêm cái gậy là có thể quét đất.

Thỏ gì thế này, to như vậy, còn bảo mình ăn đi?

“Ta không ăn.” Bạch Tinh Tinh nói xong, bụng liền không phối hợp kêu vang một tiếng, thẳng đem thỏ lớn trước mặt sợ tới mức lỗ tai đều dựng lên.

Kha Đế Tư biết Bạch Tinh Tinh đang sợ, một tay bóp trụ cổ cự thỏ, móng tay bén nhọn nhẹ nhàng cắt một đường, cự thỏ “Chi” mà hét lên một tiếng, rất nhanh toàn thân đã bị máu loãng nhiễm hồng.

Kha Đế Tư lại lần nữa đem con thỏ đưa đến Bạch Tinh Tinh trước mặt: “Ăn đi.”

Bạch Tinh Tinh: “……”

Tên này chẳng lẽ muốn cho nàng ăn sống?

Từ từ, sào huyệt Kha Đế Tư không có củi lửa, cũng không có đá đánh lửa, như vậy hắn vẫn luôn là ăn tươi nuốt sống?

Bạch Tinh Tinh bị cái này suy đoán này doạ tới kinh sợ rồi, tức khắc cảm giác Kha Đế Tư càng thêm đáng sợ.

Vốn dĩ không muốn ăn, nhưng vì sợ hãi ánh mắt của Kha Đế Tư, Bạch Tinh Tinh kiên định nói: “Ta sẽ không ăn sống.”

Kha Đế Tư nhíu nhíu đôi lông mày màu đỏ, nghĩ nghĩ nói: “Được thôi, đợi ta một chút.”