Chương 1

Chương 1: Minh Tiên Tuyết

Phòng của Quế Vương quả nhiên khác biệt, đến cả xà nhà cũng được làm từ gỗ đỏ thượng hạng, màu sắc thâm trầm, họa tiết phượng hoàng uốn lượn sống động như thật, bên cạnh là những đóa mẫu đơn nở rộ, kiều diễm, hoa lệ.

Trên xà nhà ấy có một con hồ ly đang nằm.

Con hồ ly này có bộ lông trắng như ánh trăng thu, phía sau là bảy chiếc đuôi xòe rộng, uyển chuyển tựa mây bay. Chỉ là không gian trên xà nhà hơi chật hẹp, khiến nó khó bung đuôi thoải mái, nó bèn cuộn bảy cái đuôi to lại, trông như tấm chăn ấm áp bao phủ lấy cơ thể.

Con hồ tu này có bảy đuôi, được gọi là Hồ Tử Thất*.

(*) Hồ Tử Thất: Hồ ly bảy đuôi

Kinh thành nổi tiếng có nhiều hồ ly, Hồ ly bảy đuôi thường xuyên xuất hiện ở nhiều nơi, bóng dáng xuất quỷ nhập thần. Hôm nay, y âm thầm lẻn vào phủ Quế Vương, chỉ để nằm trên rường cột chạm trổ mà đánh một giấc.

Hồ Tử Thất nhàn nhã nằm trên xà nhà, đuôi quấn quanh thân, trông tựa như một ngọn đồi nhỏ màu bạc, yên bình và thoải mái.

Đột nhiên, tiếng cửa mở phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng.

Tai của hồ khẽ giật, nhanh chóng bắt kịp âm thanh ấy. Y mở mắt, nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thấy Quế Vương phi cùng một nha hoàn trong của hồi môn bước vào phòng.

Nghe được lời Vương Phi nói: “Minh Tiên Tuyết giờ mới chín tuổi đã có thể làm thơ, đối đáp văn chương, đến cả Thái Hậu cũng nghe danh thần đồng của hắn. Nếu để lâu, chẳng phải hắn sẽ vượt qua con trai ta sao?”

Nha hoàn vội vàng nói: “Nương nương chớ lo, dù Minh Tiên Tuyết thông minh đến đâu thì cũng chỉ là con của một tiện tì. Sao có thể sánh với Thế tử gia được?”

Vương phi không ngừng lắc đầu, rõ ràng đối với sự tồn tại của Minh Tiên Tuyết vô cùng bất mãn.

Trong phòng, vương phi dạo bước, một đôi gấm thêu hoa văn tinh xảo nhẹ nhàng bước trên nền gạch vàng, khiến mặt gạch khẽ rung động theo từng bước chân.

Đột nhiên, vương phi ngừng bước, vẻ mặt đắn đo, nàng nghiêng đầu hỏi nha hoàn: "Ngân Kiều, ta nghe nói nếu trẻ con mỗi ngày đều ăn đan sa*, lâu dần, dù có lớn lên cũng sẽ trở nên đần độn, xấu xí, ngươi có cho là thật không?"

(*) đan sa" trong tiếng Trung là 丹砂 (dān shā), còn gọi là chu sa (硃砂). Một loại khoáng vật màu đỏ chứa thủy ngân, thường được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc và luyện đan trong đạo giáo. Có khả năng kéo dài tuổi thọ hoặc mang lại năng lực siêu nhiên. Tuy nhiên, về mặt y học hiện đại, chu sa chứa độc tính do thành phần thủy ngân, nên việc sử dụng cần rất thận trọng.

Ngân Kiều ngẩn người, sau một lúc lâu mới hiểu ra, cúi đầu nói nhỏ: "Chuyện này là thật."

Vương phi: "Công tử Tuyết nhìn có vẻ suy nhược lâu ngày, cứ để như vậy cũng không phải là cách, bảo phòng bếp ngày ngày đưa thêm canh bổ dưỡng cho hắn." Nói rồi, vương phi lấy từ ngăn kéo trên bàn trang điểm ra một hộp chu sa đưa cho Ngân Kiều.

Ngân Kiều hiểu rõ ý, lập tức đi làm theo ý nàng ta.

Ở một góc khuất, Hồ Tử bảy, tò mò không chịu nổi, hóa thành một làn khói xanh nhẹ nhàng, lặng lẽ bám theo sau Ngân Kiều, âm thầm len lỏi qua các hành lang.

Người này gọi là Ngân Kiều, xem chừng có địa vị không nhỏ trong vương phủ, đi đến đâu cũng thong dong, không ai cản trở. Trên đường, gã sai vặt và nha hoàn thấy nàng đều cung kính chào hỏi, miệng xưng là “Ngân Kiều cô nương”.

Khi phòng bếp đã chuẩn bị xong canh bổ, Ngân Kiều đổ chu sa vào, rồi tự tay mang hộp đồ ăn tiến đến viện của Minh Tiên Tuyết.

Bước vào sân, nàng ta thấy hai gã sai vặt ngồi trên ghế đá nói chuyện phiếm, cạnh đó còn đặt cái chổi, trông có vẻ lười biếng.

Thấy Ngân Kiều đến, hai người vội vàng đứng dậy vấn an: "Ngân Kiều cô nương, hôm nay sao lại ghé qua nơi này? Có phải vương phi có điều gì phân phó?"

Ngân Kiều khẽ gật đầu, mặt nghiêm nghị hỏi: "Sao các ngươi chỉ lo nói chuyện phiếm, không lo làm việc?"

Hai gã sai vặt vội vã giải thích: "Vừa nãy có một hàng kiến bò qua, công tử Tuyết sợ quét sẽ làm tổn thương kiến nên bảo bọn ta tạm thời ngừng quét."

Ẩn mình dưới bóng cây, Hồ Tử Thất nghe vậy không khỏi cười thầm, nghĩ bụng: Trên đời này thật sự có người quét rác mà sợ làm hại mạng kiến sao? Quả là lòng nhân từ lạ lùng!

Lời còn chưa dứt, một thiếu niên mặc y phục trắng từ trong phòng bước ra, đó chính là tiểu công tử Minh Tiên Tuyết của Quế Vương phủ.

Tinh tế đánh giá, chỉ thấy tiểu tử này da trắng như tuyết, mắt tựa vẽ bằng mực, quả thực là một thân hình ngọc ngà, tinh xảo đến cực điểm.

Hồ Tử Thất nhìn thấy đứa trẻ này, đôi mắt đột nhiên mở lớn, lòng không khỏi dậy lên cảm xúc. Vừa nghe vương phi nói đứa nhỏ này là thần đồng, giờ nhìn kỹ xem ra là thật.

Không phải vì Hồ Tử Thất ngay lập tức nhận ra Minh Tiên Tuyết thông minh mà bởi y phát hiện đứa nhỏ này mang trong mình một trái tim thuần khiết bẩm sinh.

Cái gọi là "trái tim thuần khiết" chính là một loại thiên phú kỳ diệu, tâm hồn thấu triệt đến mức thần kỳ.

Người mang "trái tim thuần khiết" không chỉ tài hoa sắc bén, nhìn thấu mọi việc mà còn có thể cảm nhận những biến chuyển vi diệu của vạn vật trong thế gian, sở hữu một trực giác siêu nhiên. Nhưng thiên phú này giống như một con dao hai lưỡi, vừa giúp họ có tư chất vượt trội nhưng cũng dễ dàng đem đến họa sát thân. Những yêu vật tầm thường khi ăn máu thịt của người có "lả lướt tâm" thì tu vi sẽ đại tiến, vì vậy những người mang thiên phú này từ nhỏ đã dễ bị yêu vật dòm ngó.

Là một yêu quái, Hồ Tử Thất vừa nhìn thấy Minh Tiên Tuyết đã cảm nhận được sự tồn tại của "trái tim thuần khiết".

Chẳng qua, dù là yêu, Hồ Tử Thất lại tu hành theo con đường thanh tịnh, không vướng vào sát nghiệp và nhân quả nên cũng không nảy sinh lòng tham hay mưu đồ gì. Y chỉ tò mò, vì trong suốt ngàn năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên nó thấy một người mang "trái tim thuần khiết," không khỏi ngẫm nghĩ và quan sát thêm vài lần.

Dù Minh Tiên Tuyết là một tiểu hài tử nhưng lại rất cẩn trọng, quy củ hành lễ: “Ngân Kiều tỷ tỷ, hảo.”

Ngân Kiều cũng không dám nhận lễ của công tử, khẽ uốn gối cúi đầu, cười nói: “Công tử Tuyết thật lễ phép. Vương phi lo lắng ngài ngày ngày chăm chỉ đọc sách nên sai nô tì mang canh gà đến bồi bổ, xin hãy uống khi còn nóng.”

“Mẫu thân thật chu đáo, để ta uống xong rồi tự mình đi cảm tạ mẫu thân.” Giọng nói của Minh Tiên Tuyết, tuy là của một đứa trẻ, vẫn trong trẻo nhưng cách nói lại già dặn như người lớn, khiến Hồ bảy đuôi ẩn mình bên cạnh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ngân Kiều không ở lại lâu, chỉ để lại bát canh rồi rời đi.

Hồ Tử Thất hóa thành một làn khói nhẹ, len lỏi vào trong phòng.

Phòng của Minh Tiên Tuyết tuy đơn giản hơn so với phòng Vương phi nhưng vẫn giữ vẻ thanh nhã.

Thị nữ đặt bát canh lên chiếc kỷ gỗ đỏ*, để đó chờ nguội rồi mới mời công tử dùng.

(*) Chiếc kỷ gỗ đỏ (红木案 kỷ hồng mộc) là một loại bàn hoặc kệ thường được làm từ gỗ đỏ, một loại gỗ quý và đẹp. Trong văn hóa cổ đại, kỷ gỗ đỏ thường được sử dụng trong các không gian trang trọng như phòng khách hoặc thư phòng, thể hiện sự sang trọng và thanh lịch. Nó có thể được dùng để đặt đồ vật, như sách vở, ấm trà, hoặc các món ăn.Thành Trì Cốt Lâu - Chương 1Hồ Tử Thất ẩn mình sau tấm bình phong, khẽ động ngón tay, lập tức điều khiển cơ thể thị nữ.

Dưới sự thao túng của y, thị nữ thay chiếc muỗng gỗ bằng một bộ muỗng và đũa bạc rồi rời khỏi phòng mà không hề hay biết mình đã bị khống chế.

Mọi thứ tiếp tục diễn ra như bình thường, thị nữ hoàn toàn không hay biết rằng mình đã từng bị Hồ Tử bảy điều khiển.

Minh Tiên Tuyết cầm lấy muỗng bạc dùng canh.

Đứa trẻ này tuy tuổi nhỏ nhưng thật biết tự kiềm chế, khi dùng bữa cũng rất giữ lễ, lúc cầm muỗng chỉ nhẹ nhàng khuấy canh, không tạo nên chút gợn sóng nào trên mặt nước.

Thế nhưng, sau vài lần khuấy nhẹ, sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi. Hóa ra, chiếc muỗng bạc trong tay hắn dần dần chuyển thành màu đen.

Đúng lúc ấy, một gia nhân từ ngoài bước vào, báo rằng: “Công tử Tuyết, phương trượng chùa Tướng Quốc đến gặp công tử.”

Xem ra Minh Tiên Tuyết thường xuyên đi lễ Phật, nhờ vậy mà quen biết được với lão phương trượng chùa Tướng Quốc, một người đức cao vọng trọng được cả vương công quý tộc kính trọng. Mỗi khi ông đến vương phủ, đều được đón tiếp như thượng khách.

Minh Tiên Tuyết, lúc này còn đang sửng sốt nhìn chiếc muỗng bạc đã ngả đen, nghe tin lão phương trượng tới thì như thấy được cứu tinh, vội vàng đứng lên tiếp đón.

Khi phương trượng bước vào, ánh mắt ông lướt qua bình phong, rồi dừng lại một chút ở vị trí Hồ Tử Thất đang ẩn nấp.

Hồ Tử Thất trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ: “Phương trượng này đạo hạnh cao thâm, có lẽ đã phát giác ra y.”

Phương trượng đặc biệt quan tâm đến Minh Tiên Tuyết, không chỉ vì mến mộ nhân cách, phẩm hạnh của đứa nhỏ này mà còn vì ông nhận ra đứa bé này có một thể chất đặc biệt – một trái tim thuần khiết dễ bị các loài yêu quái dã tâm nhòm ngó. Trong những năm qua, không ít yêu quái đã âm mưu moi tim Minh Tiên Tuyết để ăn nhưng đều bị phương trượng đẩy lùi.

Ngày hôm nay, phương trượng vừa vào vương phủ liền cảm nhận được sự hiện diện của yêu quái sau bình phong.

Nhưng khi tập trung quan sát kỹ, phương trượng nhận thấy luồng khí của yêu quái này không có ác ý, không mang sát khí, liền thu hồi ánh mắt, giả vờ như không biết.

Minh Tiên Tuyết với gương mặt tái nhợt, nâng bát canh cùng chiếc muỗng bạc, kể lại: “Hôm nay Vương phi đột nhiên sai người mang đến cho ta bát canh này....."

Nghe Minh Tiên Tuyết kể xong, phương trượng sắc mặt trầm xuống, suy tư hồi lâu rồi nói: “Có lẽ không phải chỉ là hiểu lầm. Chúng ta trước hết hãy giữ kín việc này, quan sát thêm vài ngày rồi tính.”

Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của phương trượng, Minh Tiên Tuyết lặng lẽ đổ bỏ bát canh, không để lộ sự việc.

Phương trượng cũng tìm cớ ở lại vương phủ, quan sát tình hình.

Ngày hôm sau, nhà bếp lại gửi đến một bát canh khác, lần này không phải Ngân Kiều đưa mà là một bà vυ" già.

Minh Tiên Tuyết và phương trượng tiếp tục thử nghiệm bằng kim bạc, kết quả là bát canh vẫn có độc.

Phương trượng nét mặt nghiêm trọng, sau một lúc im lặng, ông yêu cầu Minh Tiên Tuyết mang đến một cây kéo và một tờ giấy trắng.

Minh Tiên Tuyết dù nghi hoặc nhưng vẫn làm theo. Phương trượng dùng kéo cắt tờ giấy thành một hình nhân, miệng lẩm bẩm thần chú.

Kỳ tích xảy ra, hình nhân như có sự sống, cử động linh hoạt như người thật, rồi chạy nhảy qua cửa sổ, không biết đi đâu.

Minh Tiên Tuyết nhìn thấy một này, kinh ngạc hỏi: “Đây là gì vậy?”

Phương trượng nhàn nhạt nói: “Đây là huyền thuật. Ta tuy là người xuất gian nhưng cũng là nam tử, không nên vào nội trạch điều tra, đành nhờ hình nhân này đi thay.”

Minh Tiên Tuyết chăm chú theo dõi hình nhân thấy nó nhanh nhẹn đi theo dấu vết của Ngân Kiều và bà vυ" già, chẳng mấy chốc đã tra ra chân tướng sự việc.

Phương trượng, dù không phải kẻ thích can thiệp chuyện thế tục nhưng vì tình hình nghiêm trọng, đành nói cho Minh Tiên Tuyết sự thật.

Minh Tiên Tuyết chỉ mới chín tuổi, nghe xong liền bàng hoàng, hỏi phương trượng: “Vương phi thực sự không dung tha ta sao? Vậy ta phải làm thế nào?”

Phương trượng thở dài: “Công tử có nghe chuyện Đại Thuấn và mẹ kế của hắn chưa?”

Minh Tiên Tuyết khẽ gật đầu.

Phương trượng tiếp tục nói: “Mẹ kế của Đại Thuấn gian ác, cùng em trai hắn mưu hại hắn, từ việc phóng hỏa nhà đến đẩy hắn xuống giếng sâu....."

Minh Tiên Tuyết lặng người.

Phương trượng hỏi: “Ngươi có biết Đại Thuấn đã làm gì không?”

Minh Tiên Tuyết là người đọc sách thánh hiền từ nhỏ nên tất nhiên đã biết đến câu chuyện về Đại Thuấn. Hắn liền nói:

"Đại Thuấn không chấp nhặt hiềm khích, càng thêm hiếu kính cha mẹ, sống hòa thuận với huynh đệ, cuối cùng cảm hóa được họ."

Phương trượng gật đầu hài lòng, nói:

"Ngươi đã đọc nhiều sách vở, ắt hẳn hiểu được đạo lý ấy."

Minh Tiên Tuyết cúi đầu bái tạ, rồi nói:

"Đại sư, ta hiểu rồi. Ta sẽ đối xử với đệ đệ càng thêm yêu thương, phụng dưỡng vương phi càng kính cẩn, tin rằng họ sẽ hiểu lòng ta."

Phương trượng vuốt râu, mỉm cười tán thưởng:

"Thật tốt, thật tốt. Hiếm có một đứa trẻ như ngươi biết làm tròn đạo làm con."

Đang ẩn mình sau bình phong, Hồ Tử Thất nghe vậy mà trong lòng đầy nghi hoặc: A? Đây là đạo làm con sao? Nếu làm con mà khó khăn vậy, ta thà làm mẹ kế, vừa có thể mưu toan gϊếŧ con lại còn được nhận hiếu kính!

Sau khi nghe lời phương trượng khuyên bảo, Minh Tiên Tuyết càng cẩn trọng trong vương phủ. Hắn luôn kính cẩn với Vương phi, ngày ngày chăm sóc, sớm tối hầu hạ. Với Thế tử, dù bị bắt nạt hắn vẫn không oán thán một lời. Nhưng càng như vậy, Vương phi và Thế tử lại càng thêm khắc nghiệt với hắn hơn.

Trong những ngày này, Minh Tiên Tuyết không lúc nào yên thân: lúc thì ăn uống không hợp, khi thì ngã xuống nước. Những khó khăn đến từ lòng người đôi khi còn nặng nề hơn cả sự hãm hại của yêu quái.

Phương trượng biết được chuyện này, cuối cùng lên tiếng:

"Ngươi hiện tại còn quá yếu đuối, Quế Vương bận bịu việc nước, không thể bảo vệ ngươi mà ngươi không có mẹ ruột che chở, khó lòng tự vệ. Chi bằng theo ta đến chùa Hộ Quốc tu hành, rời xa cuộc sống xa hoa vương phủ, chỉ có điều ngươi sẽ phải từ bỏ vinh hoa phú quý. Ngươi có đồng ý không?"

Minh Tiên Tuyết nghe xong, lập tức quỳ xuống dập đầu:

"Đệ tử nguyện ý."

Vậy là, phương trượng bèn thưa chuyện với Quế Vương, trình bày rằng Minh Tiên Tuyết ở vương phủ không may gặp nhiều chuyện bất trắc, có lẽ do số mệnh, khuyên nên cho đứa nhỏ này lên chùa Hộ Quốc tu hành.

Quế Vương vui vẻ đồng ý.

Minh Tiên Tuyết có một trái tim thuần khiết, dễ dàng thu hút yêu ma quỷ quái nhưng từ khi vào chùa, cuộc sống của cậu trở nên an bình hơn. Chùa Hộ Quốc là nơi thanh tịnh, yêu ma khó lòng tiếp cận. Ở đây, hắn không còn gặp tai ương liên tiếp, sức khỏe dần hồi phục, không còn cảnh ngã té hay chìm đắm trong nước.

Nghe tin Minh Tiên Tuyết sống tốt, Quế Vương càng yên tâm để cậu tiếp tục tu hành trong chùa.

Hồ Tử Thất vì hiếu kỳ, thi thoảng cũng lẻn vào chùa Hộ Quốc để thăm Minh Tiên Tuyết. Y thấy Minh Tiên Tuyết quả thật là đang tu hành chăm chỉ, ngày ngày theo học với phương trượng.

Phương trượng rất mến đứa trẻ này, không chỉ vì tính tình hiền hòa mà còn vì sự thông minh bẩm sinh. Ông coi Minh Tiên Tuyết như đồ đệ cuối cùng, truyền dạy hết thảy các kỹ thuật huyền bí của mình.

Minh Tiên Tuyết nhanh chóng lĩnh hội được nhiều điều, không chỉ tinh thông cầm kỳ thi họa mà còn nắm vững huyền thuật, bát quái, khiến ai nấy đều phải kinh ngạc trước tài trí của hắn .

Mặc dù Minh Tiên Tuyết dốc lòng tu hành nhưng Vương phi vẫn chưa nguôi cảnh giác, thỉnh thoảng vẫn ghé thăm để dò xét hắn.

Minh Tiên Tuyết cẩn thận nghe theo lời dạy của phương trượng, càng hiểu rõ lòng dạ khó lường của Vương phi nên càng cư xử lễ độ và hiếu kính. Hắn thường xuyên sao chép kinh văn, cầu phúc cho Vương phi, đốt đèn cúng Phật.

Vương phi nhìn thấy Minh Tiên Tuyết như vậy, lòng vừa ngạc nhiên, vừa bực bội:

Nó đúng là giống mẹ nó, giỏi giả vờ, làm ra vẻ thánh thiện khiến ai cũng nghĩ nó là người tốt còn ta lại thành kẻ khắc nghiệt.

Thời gian trôi qua, Minh Tiên Tuyết đã mười hai tuổi, ngũ quan nảy nở, càng ngày càng giống người mẹ khuynh quốc khuynh thành của mình.

Vương phi nhìn hắn mà cảm thấy không thoải mái, trên môi nở một nụ cười nhạt:

"Hôm trước nghe nói con tặng áo quần và thuốc men cho dân chúng bị nạn, có lẽ con đã được khen ngợi con nhiều lắm, công tử Tuyết của ta."

Minh Tiên Tuyết hiểu ngay ý tứ của Vương phi, liền nói:

"Khi làm việc thiện, con luôn lấy danh nghĩa của chùa Hộ Quốc và phủ Quế Vương, không dám tự mình nhận công."

Những lời Minh Tiên Tuyết nói là sự thật. Hắn không lấy tên mình để làm việc thiện, chỉ dùng danh nghĩa của chùa và vương phủ. Nhưng việc hắn xuất hiện tại các điểm cứu trợ với dáng vẻ thanh tú, cử chỉ lễ độ khiến ai cũng phải chú ý và khen ngợi. Dù không muốn, tiếng tốt về cậu vẫn lan truyền khắp nơi.

Vương phi bực tức nhưng vẫn giả vờ mỉm cười:

"Ta nghe nói sau núi chùa Hộ Quốc có vườn đào rất đẹp nhưng hôm nay mặc váy dài, không tiện leo núi. Thật đáng tiếc."

Minh Tiên Tuyết hiểu ý, nói:

"Nếu mẫu thân muốn ngắm, con xin đi hái về dâng cho người."

Vương phi gật đầu hài lòng nhưng khi Minh Tiên Tuyết vừa rời đi, trên mặt bà ta lập tức thay đổi, lạnh lùng ra lệnh cho thị nữ Ngân Kiều:

"Đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Ngân Kiều nói:

"Đã sắp xếp thích khách mai phục bên vách núi, chúng có thể giả tạo hiện trường Minh Tiên Tuyết trượt chân ngã xuống."

Vương phi gật đầu:

"Tốt, làm thật sạch sẽ. Dù sao cũng là chùa Tướng Quốc, không được để lộ dấu vết."

Ngân Kiều nói:

"Thích khách làm việc, người cứ yên tâm."

Vương phi cười lạnh, thầm nghĩ:

"Minh Tiên Tuyết chẳng qua là một đứa trẻ mười hai tuổi, chẳng lẽ thích khách ta thuê còn không thể làm gì nổi nó sao?"

Hồ Tử Thất đang nấp trên mái hiên nghe hết mọi chuyện, chỉ cảm thấy buồn cười: Sát thủ thì làm được gì Minh Tiên Tuyết?

Giờ đây Minh Tiên Tuyết đã học được huyền thuật đừng nói là thích khách ngay cả yêu ma quỷ quái cũng khó lòng chạm đến hắn.

Nhưng rồi Hồ Thất lại ngẫm nghĩ: Phương trượng từng dặn Minh Tiên Tuyết không được dùng huyền thuật bừa bãi với phàm nhân, Minh Tiên Tuyết luôn tuân thủ lời dạy ấy. Hắn chỉ dùng phép thuật để siêu độ vong linh hoặc đối phó với yêu ma có ác tâm.

Vậy lần này, khi đối mặt với thích khách muốn lấy mạng mình, không biết Minh Tiên Tuyết sẽ làm gì?

Nghĩ đến đây, Hồ Tử Thất cười khúc khích, nhanh như chớp chạy theo lên núi để xem tiếp sự tình.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, cảnh sắc hiện lên đẹp đẽ và huy hoàng — rừng đào trải dài theo vách núi, những cánh hoa hồng nhạt khẽ rung rinh trong làn gió nhẹ, lung linh như áng mây mờ ảo, kiều diễm mà say đắm lòng người.

Giữa bức tranh thiên nhiên rực rỡ ấy, Minh Tiên Tuyết giống như một bóng dáng tuyết trắng nổi bật. Áo dài phiêu diêu trong gió, khiến cho thiếu niên nhỏ bé ấy trông càng mong manh, dễ bị tổn thương. Dáng vẻ thanh tú, thuần khiết của cậu làm người khác không khỏi sinh lòng thương hại nhưng cũng không ít kẻ nảy sinh tà niệm.

Hồ Tử Thất ngồi trên nhành cây, thầm niệm Phật: "A di đà Phật, nhân gian lại có kẻ đẹp đẽ đến mức này, ngay cả hồ ly bọn ta cũng phải hổ thẹn."

Minh Tiên Tuyết chậm rãi bước đến gần mép vách núi, đưa tay hái lấy cánh hoa đào đang đung đưa trước gió. Bóng dáng hắn dưới ánh nắng trông như một đám mây trắng bồng bềnh, còn bên dưới là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình lo sợ.

Nhưng Minh Tiên Tuyết hoàn toàn không để tâm đến sự nguy hiểm ấy, chỉ chăm chú lựa những cánh hoa đẹp nhất để dâng lên vương phi.

Đúng lúc này, từ trong lùm cây, một thích khách lao ra, lén lút vọt tới sau lưng Minh Tiên Tuyết định đẩy hắn xuống vực sâu. Động tác của thích khách nhanh như chớp, tàn nhẫn vô tình. Thế nhưng, Minh Tiên Tuyết lại vô tình xoay người đúng lúc, khiến kẻ tấn công hụt đà, không thể đẩy hắn xuống.

Thích khách thoáng chút kinh ngạc, không tin được rằng một đứa trẻ như Minh Tiên Tuyết lại có thể né tránh dễ dàng như vậy. Hắn nhíu mày, tự nhủ: "Chẳng lẽ nó đã đề phòng trước? Không, không thể nào! Chỉ là một thằng nhóc con, làm sao có thể có bản lĩnh như thế?"

Vừa dứt suy nghĩ, thích khách lập tức xoay người, lần thứ hai lao tới công kích Minh Tiên Tuyết. Nhưng lần này, bất ngờ xảy ra: chân hắn như bị vướng vào một thứ gì đó, khiến thân thể mất thăng bằng. Cảnh vật trước mắt nhanh chóng đảo lộn, trước khi kịp phản ứng, hắn đã trượt chân rơi thẳng xuống vực sâu không thấy đáy.

Tiếng hét của thích khách vang vọng trong không gian nhưng hình bóng hắn ngày càng nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất trong lòng vực.

Minh Tiên Tuyết vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Hắn không hề ngoái nhìn kẻ tấn công mà chỉ nhẹ nhàng tiếp tục chọn lựa những cánh hoa đẹp nhất. Dường như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một phần nhỏ bé trong quá trình hắn hái hoa mà thôi.

Sau khi đã chọn được những cành hoa ưng ý, Minh Tiên Tuyết xoay người rời đi, để lại phía sau gió nhẹ cuốn theo những cánh hoa đào bay lượn trên vách đá.

Hồ Tử Thất nằm trên nhành cây, mãi lâu sau mới bật cười: "Thật là, ta đúng là lo lắng thừa. Người còn lo sợ yêu quái ư? Chúng ta còn phải sợ người thì đúng hơn."

Nghĩ đến đây, Hồ Tử Thất hóa thành một làn sương khói nhẹ nhàng bay theo gió, rời xa ngọn núi.

Quay lại phía chùa Hộ Quốc, khi phương trượng trở về từ hoàng cung sau buổi giảng kinh, nghe tin Vương phi đã đến tìm Minh Tiên Tuyết, ông không khỏi cả kinh, liền hỏi ngay: "Vương phi có làm khó dễ công tử Tuyết không?"

Đệ tử nói: "Vương phi chỉ sai công tử Tuyết ra sau núi hái đào hoa. Khi đệ ý mang hoa về, Vương phi trông có vẻ không vui lắm còn hơi lo lắng điều gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì và rời đi."

Phương trượng cảm thấy lạ lùng, liền cho gọi Minh Tiên Tuyết tới hỏi: "Hôm nay có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"

Minh Tiên Tuyết vẫn giữ vẻ ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Hôm nay Vương phi đến, hỏi về chuyện cứu tế, sau đó sai con ra sau núi hái đào hoa cho bà."

Dưới ánh nến dịu dàng, khuôn mặt của Minh Tiên Tuyết trắng mịn như ngọc, thanh khiết không tì vết. Với dung mạo ấy, bất kể hắn nói gì, người nghe cũng khó mà không tin tưởng.

--------------------

CP: Minh Tiên Tuyết x Hồ Tử Bảy. Ở chương sau, Minh Tiên Tuyết sẽ lớn lên, không còn dài dòng về thời thơ ấu nữa, các bạn yên tâm! (Mặc dù vẫn là niên hạ nhưng một nghìn tuổi vẫn tính là nhỏ nhé!)

--------------------