Chương 11

Minh Tiên Tuyết vừa uống trà nóng xong, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người khiến cơn buồn ngủ kéo tới ngay sau đó. Hồ Tử Thất thấy vậy, định tiến lên giúp hắn cởi giày nhưng Minh Tiên Tuyết nhẹ nhàng xua tay, mỉm cười nói:

"Hồ tiên, ngươi đã chăm sóc ta rất nhiều rồi. Việc cởi giày nhỏ nhặt này, không dám làm phiền ngươi thêm."

Dứt lời, Minh Tiên Tuyết cúi người chậm rãi, tự mình cởi giày. Dù tinh thần có chút mệt mỏi, động tác của hắn vẫn tao nhã như mọi khi. Khi đôi giày rơi xuống đất, hắn nhẹ nhàng nằm xuống giường dáng vẻ thư thái tựa như lá trà trôi nổi trên mặt nước.

Hồ Tử Thất ngồi xuống cạnh giường, khuỷu tay chống lên mép giường, tay chống cằm, chăm chú ngắm nhìn Minh Tiên Tuyết. Thấy vậy, Minh Tiên Tuyết khẽ mở mắt, nói:

"Hồ tiên quân, ngươi nên về nghỉ ngơi trước đi."

Hồ Tử Thất cười nói:

"Thứ nhất, ta thật sự không dám nhận chữ "hồ tiên" của ngươi, cách thành tiên còn xa lắm. Hiện tại ta chỉ là một con tiểu hồ ly đến để báo ân thôi, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Thất là được. Thứ hai, ngươi đang thế này, không thể để ngươi ở một mình được. Ta cá với ngươi một trăm lượng bạc rằng ngươi sẽ bị bệnh đấy."

Minh Tiên Tuyết khẽ cười:

"Chuyện đó thì không cần cá cược. Nhưng để ngươi phải ngồi dưới đất trông đêm, ta thật không đành lòng."

Hồ Tử Thất nheo mắt, suy nghĩ rồi nói:

"Hồ ly bọn ta không câu nệ chuyện đó. Nếu ta không ở đây trông ngươi, Sách Quý chắc chắn sẽ được gọi lên. Khi hắn phát hiện ngươi bị bệnh, không thiếu gì chuyện thỉnh đại phu, tìm Vương gia làm cả phủ náo loạn. Thay vào đó, để ta ngồi đây trò chuyện với ngươi có phải nhẹ nhàng hơn không?"

Minh Tiên Tuyết nằm dưới chiếc chăn mỏng, cùng Hồ Tử Thất trò chuyện đôi ba câu, dần dần chìm vào giấc ngủ, đôi mắt từ từ khép lại.

Hồ Tử Thất chăm chú ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Minh Tiên Tuyết, ánh nến hắt lên làm khuôn mặt hắn thêm phần nhu hòa mang theo sự an yên, tĩnh lặng mà hiếm thấy trong ngày thường. Trong lòng Hồ Tử Thất bỗng trỗi dậy một cảm xúc lạ lùng, một thứ tình cảm cổ xưa, mơ hồ khó tả.

Y khẽ tựa mặt lên mép giường, một tay nhẹ nhàng đặt lên đó, tay kia gỡ cây trâm gỗ cài trên búi tóc xuống. Minh Tiên Tuyết nằm yên với cổ áo hơi mở, ngực phập phồng nhẹ nhàng theo từng nhịp thở, yết hầu di chuyển đều đặn.

Hồ Tử Thất khẽ đặt đầu nhọn của trâm gỗ lên yết hầu của Minh Tiên Tuyết. Yết hầu ấy, cùng với làn da mịn màng dưới ánh trăng, trắng sáng vô cùng. Cảnh tượng ấy khiến trái tim Hồ Tử Thất bỗng chốc rung động mãnh liệt.

Giờ phút này, Minh Tiên Tuyết trông hệt như một chú mèo con vô hại, dễ dàng bị tổn thương bởi bất kỳ ai. Hồ Tử Thất vẫn giữ cây trâm gỗ trên yết hầu của hắn, cảm nhận từng nhịp đập nơi đó. Y nhìn thấy hàng mi của Minh Tiên Tuyết khẽ rung động, giống như cánh hoa bị gió thổi qua, một phản ứng vô thức đầy tinh tế.

Bất kể ai khi bị vật nhọn chạm vào yết hầu, dù có trầm tĩnh đến đâu cũng không thể không phản ứng. Dù đó có là Minh Tiên Tuyết.

Nghĩ kỹ lại, Minh Tiên Tuyết cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi có thể khôn ngoan đến đâu được?

Hồ Tử Thất khẽ cười nói: "Công tử Tuyết, ngươi tỉnh rồi."

Minh Tiên Tuyết hơi hé mắt nhưng lại mỉm cười nói: "Chẳng phải tỉnh, chỉ là không ngủ thôi."

Hồ Tử Thất đưa cây trâm gỗ từ yết hầu của Minh Tiên Tuyết xuống, nhẹ nhàng chạm lên gò má hơi ửng đỏ của hắn. Trong khoảnh khắc đó, y bất giác muốn dùng đầu nhọn của cây trâm cắt qua gương mặt thanh tú kia.

Nhưng Hồ Tử Thất không làm vậy, y vẫn giữ giọng dịu dàng hỏi: "Ngươi không ngủ được vì cảm thấy nóng trong người, phải không?"

Minh Tiên Tuyết khẽ cười, nói: "Ta chỉ có thể ngủ khi ở một nơi nhất định. Từ nhỏ đã vậy."

"Từ nhỏ sao?" Hồ Tử Thất cài lại cây trâm gỗ lên tóc mình, rồi nói: "Công tử Tuyết chắc không biết có rất nhiều đêm khi ngươi còn nhỏ, ta đã ở bên cạnh dỗ ngươi ngủ."

Minh Tiên Tuyết ngẩn ra, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe.

Hồ Tử Thất biết Minh Tiên Tuyết không tin, liền cất lên một giọng ngâm nga trầm ấm — âm thanh này không giống bất cứ bài hát nào của loài người cũng không giống tiếng tru của loài chồn. Nó giống như tiếng xào xạc của lá cây trong gió hay tiếng róc rách của dòng suối chảy qua đồi núi.

Minh Tiên Tuyết chấn động, ánh mắt ngập tràn sự kinh ngạc: "Là ngươi?"

Minh Tiên Tuyết thực sự nhớ rằng, thời niên thiếu có những đêm hắn thường nghe thấy âm thanh ấy. Hắn cứ nghĩ đó là tiếng gió thổi qua cỏ cây vì âm thanh quá hòa hợp với thiên nhiên nên hắn chưa từng để tâm.

Rất nhiều đêm, chính âm thanh đó đã đưa hắn vào giấc ngủ.

"Khi ta gặp ngươi, ngươi vừa rời khỏi vương phủ, cảnh đời cơ cực, ban ngày cố tỏ ra bình thản nhưng đêm về lại trằn trọc không yên. Ta đã dùng cách cũ là ngâm nga để dỗ ngươi ngủ." Hồ Tử Thất chậm rãi nói. "Ngươi còn nhớ không?"

Minh Tiên Tuyết sững sờ. Hắn không ngờ rằng, Hồ Tử Thất từng ở bên cạnh mình theo cách đặc biệt như thế.

Nghĩ lại lúc đó, hắn chưa từng hay biết rằng có một con hồ ly khôn ngoan và xinh đẹp ở đâu đó, lặng lẽ dùng tiếng hát êm dịu để ru mình vào giấc ngủ. Tâm trạng của hắn lập tức lẫn lộn giữa cảm giác rùng mình, ấm áp không muốn chấp nhận nhưng lại vui vẻ đón nhận.

Hồ Tử Thất không thể biết hết tâm trạng của Minh Tiên Tuyết, chỉ cười rồi dựa sát vào mép giường. Dù mang hình dáng mỹ nhân nhưng tư thế của y vẫn mang đậm dáng vẻ của một con hồ ly. Y quỳ sát đất, khẽ cất lên điệu hát xa xăm từ ký ức của Minh Tiên Tuyết.

Minh Tiên Tuyết, đang bị cảm lạnh và sốt cao, người lúc nóng lúc lạnh, mắt mờ dần nhìn vào khuôn mặt Hồ Tử Thất dưới ánh nến mà không còn thấy rõ nữa. Chỉ có giai điệu quen thuộc kia, càng ngày càng rõ ràng trong tâm trí.

Dần dần, Minh Tiên Tuyết chìm vào giấc ngủ. Nhưng giữa đêm, hắn bất chợt tỉnh dậy cảm giác một cơn lạnh buốt lan khắp người, tựa như nằm trong đêm đông giá rét.

Trong cơn mơ màng, hắn mở mắt và thấy Hồ Tử Thất đã nằm lên giường bên cạnh.

“Ngươi có lạnh không?” Giọng Hồ Tử Thất lẽ ra phải ôn nhu đầy quan tâm nhưng đôi mắt hồ ly kia lại để lộ ánh nhìn như thợ săn đang rình mồi.

Minh Tiên Tuyết không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn y.

Hồ Tử Thất nhìn Minh Tiên Tuyết, nhớ lại khi tiểu hài tử này mới mười tuổi đã mang dáng vẻ già dặn như tiểu đại nhân. Giờ đây đã mười sáu, càng thêm lão luyện không chút nào có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi. Kỳ lạ thay, gương mặt thanh khiết ấy lại khiến người khác không khỏi muốn cắn một miếng.

Nhưng lần này, Minh Tiên Tuyết mới có chút gì đó mang dáng vẻ trẻ trung, thân thể vì lạnh mà run rẩy không còn ngồi nghiêm trang như thường ngày. Gương mặt trắng ngần lạnh lùng cũng đã ửng lên sắc hồng, đôi mắt trong trẻo, thanh tịnh bấy lâu nay lại ngấn lên màn sương mờ nhạt.

Hồ Tử Thất khẽ cười, vén chăn của hắn lên.

Gió lạnh từ chỗ chăn bị vén len vào, khiến Minh Tiên Tuyết khẽ rùng mình.

Hồ Tử Thất nhanh chóng nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nhưng chuẩn xác như mèo vồ lấy thỏ.

Minh Tiên Tuyết chẳng khác nào con thỏ nhỏ, có trốn cũng không thoát.

Hồ Tử Thất cầm lấy tay hắn, nói: “Đáng thương quá, lạnh đến mức này sao.”

Rồi y đưa tay chạm vào trán trắng như ngọc của Minh Tiên Tuyết: “Chỗ này nóng như thể có thể nướng bánh rồi.”

Minh Tiên Tuyết bất giác mỉm cười: “Vậy thì tốt quá, có thể dùng để ấm tay khỏi cần đun nước nóng nữa.”

“Đun nước nóng gì chứ, ta đây chỉ là một con yêu tinh núi rừng, không hiểu mấy thứ tinh xảo như vậy.” Hồ Tử Thất nói, hơi thở như hương lan phả vào má Minh Tiên Tuyết khiến da hắn vừa ấm lại vừa lạnh.

Minh Tiên Tuyết từ trước đến nay chưa từng thích để người khác đến gần.

Thế nhưng, lúc này Minh Tiên Tuyết lại thầm nghĩ: "Ta không hề ghét y."

Hồ Tử Thất cười nói: “Hồ ly thuộc tính hỏa, ấm áp là chuyện thường. Ta có thể làm ấm giường cho ngươi còn tốt hơn mấy bà tử kia cả trăm lần.”

Minh Tiên Tuyết nghe vậy, ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức trở nên trong trẻo: “Như vậy không thích hợp.”

Hồ Tử Thất vẫn cười nói: “Trước đây, công tử chẳng phải đã nói ta giống như bộ xương trắng sao? Ta ủ ấm giường cho ngươi thì có gì không thích hợp?”

Minh Tiên Tuyết nói: “Ngươi nghĩ rằng nằm chung giường với bộ xương trắng là thích hợp sao?”

Hồ Tử Thất cười khẽ: “Công tử đang đùa phải không?”

“Tất nhiên là đang đùa.” Trong ánh mắt của Minh Tiên Tuyết thoáng hiện lên một chút hài hước, hắn lẳng lặng nhìn Hồ Tử Thất một thoáng.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua ấy, Hồ Tử Thất đã cảm thấy như bị chạm vào da thịt, bất giác run nhẹ.

Minh Tiên Tuyết sau đó nói tiếp: “Ngươi là một mỹ nhân như vậy nếu nằm trên giường của ta, ngày mai người ta đồn đại, e là không hay lắm.”

Hồ Tử Thất khẽ cười: “Công tử Tuyết đã bị ảo tưởng che mắt rồi. Người thanh tao tự thanh.”

Minh Tiên Tuyết lại nói: “Ngươi biết ta vốn mang tiếng xấu.”

Hồ Tử Thất thoáng ngẩn ra, không biết đáp lại thế nào.

Sau một lúc lâu, y bật cười nói: “Công tử Tuyết luôn mang vẻ đạo mạo, miệng thì nói nào là mỹ nhân, nào là bộ xương trắng, phú quý mây bay nhưng lại tự nhận mình mang tiếng xấu. Thật sự thú vị.”

Minh Tiên Tuyết hơi nheo mắt như thể bất chợt cảm thấy đau đầu, khẽ nhíu mày. Sau đó hắn lại tỉnh táo, khẽ cười hòa nhã: “Tiểu Thất, ngươi đã theo ta lâu như vậy, chắc hẳn đã hiểu rõ tính tình của ta. Ta có điều gì giấu ngươi sao?”

Trước đó, khi Hồ Tử Thất nhắc đến câu thơ “Cửa sổ lá rụng, rèm che ánh đom đóm” Minh Tiên Tuyết nửa tin nửa ngờ.

Dù trước đây đã biết có duyên gặp Hồ Tử Thất, hắn cũng chỉ nghĩ rằng đó là cuộc gặp ngẫu nhiên sau núi chùa Tướng Quốc.

Nhưng hôm nay, nghe giọng ca của Hồ Tử Thất, Minh Tiên Tuyết mới chợt nhận ra, hóa ra Hồ Tử Thất đã ở bên cạnh mình từ rất lâu theo cách vừa bí ẩn vừa ôn nhu nhưng đầy quỷ dị.

Hồ Tử Thất khúc khích cười, đưa tay lên tháo đai lưng, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục.

Đây không phải lần đầu tiên Hồ Tử Thất cởϊ áσ trước mặt Minh Tiên Tuyết.

Lần đầu tiên khi Hồ Tử Thất từ thân xác yêu hồ hóa thành người vào đêm ấy, y cũng chủ động cởi bỏ y phục.

Lúc đó, Minh Tiên Tuyết không hề quay đi mà nhìn y thẳng thắn và chân thành như thể đang ngắm nhìn một con hồ ly, không hỉ, không bi, không cảm xúc chỉ đơn giản là nhìn.

Nhưng lần này, khi Hồ Tử Thất cởϊ áσ một lần nữa, phản ứng của Minh Tiên Tuyết hoàn toàn khác.

Minh Tiên Tuyết gần như theo bản năng cúi xuống, đôi mắt tựa như làn nước nhẹ nhàng lướt qua, thoáng nhìn vào vòng eo của Hồ Tử Thất, ánh mắt dừng lại ở chiếc đai lưng đang tuột ra.

Hồ Tử Thất như một con cá bơi vào ổ chăn của Minh Tiên Tuyết, quả thật mang theo một luồng hơi ấm.

Minh Tiên Tuyết nhìn xuống khuôn mặt của y.

Hồ Tử Thất mỉm cười rạng rỡ, gối đầu lên vai Minh Tiên Tuyết.

Minh Tiên Tuyết tựa như muốn động đậy nhưng rồi lại không, chỉ nằm yên ở đó như một pho tượng ngọc đồ sộ.

Hồ Tử Thất vẫn cười, không nói thêm lời nào rồi bỗng nhiên biến hóa thành một con hồ ly nhỏ với bộ lông tươi sáng. Đây không phải hình dáng của con đại hồ ly bảy đuôi lừng lẫy núi rừng mà là pháp thân nhỏ bé của y trước khi đắc đạo.

Hồ ly nhỏ, mềm mại và ấm áp chỉ có một chiếc đuôi to cuộn lại như một cái chổi nhỏ vắt ngang eo Minh Tiên Tuyết. Cuộn tròn trong ổ chăn của Minh Tiên Tuyết, nó tạo ra một làn hơi ấm dễ chịu.

Minh Tiên Tuyết ngẩn ra, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một sinh linh như thế — lông mềm mại, ấm áp thật khó làm người khác cự tuyệt.

Lúc này, Vương phi quay lại giường Thế tử, cảm nhận hơi thở của thế tử dần yếu đi như bị ngàn mũi tên đâm thấu tim, đau đớn vô cùng.

Nước mắt ngấn nơi khóe mắt bà nhưng mãi vẫn không rơi xuống. Nỗi đau của bà đã quá sâu, không thể dùng nước mắt để giải tỏa.

Thị nữ Ngân Kiều đứng bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng Vương phi như thế cũng cảm thấy ngổn ngang trong lòng, khẽ khuyên: "Trời không tuyệt đường người, nếu đại sư Lôi Khôn Tử đã để lại phương thuốc, nói rằng chỉ cần có máu từ tâm huyết của Minh Tiên Tuyết là có thể cứu Thế tử..."

"Chúng ta đã ra tay với Minh Tiên Tuyết bao nhiêu lần rồi? Có lần nào không phải mất cả chì lẫn chài?" Vương phi bất an nói, trong lòng thoáng qua một chút hối hận: nếu như bà không liên tục hại Minh Tiên Tuyết, liệu Thế tử có phải sẽ không gặp tai họa nhiều lần như vậy?

Nhưng tính cách kiêu ngạo không cho phép bà ta chìm trong sự tự trách. Bà không thể thừa nhận mình đã làm sai điều gì, bởi vì điều đó như ép buộc bà phải thừa nhận lỗi lầm của mình. Mà người tôn quý như bà sao có thể có lỗi?

Bà lau nước mắt, quay đầu hỏi Ngân Kiều: "Ngươi lúc nào cũng có nhiều mưu kế, lần này ngươi nghĩ ra được gì?"

Ngân Kiều cau mày suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Người ta vẫn nói Minh Tiên Tuyết có mệnh lớn, số phận mạnh mẽ có lẽ vì thế mà chúng ta liên tục ra tay nhưng đều không thành công. Rốt cuộc, chúng ta luôn làm chuyện này trong bóng tối, thủ đoạn thì lắt léo mà đã lắt léo thì số mệnh cũng đổi thay. Thay vì vậy, chi bằng ra tay công khai, biết đâu lại hiệu quả."

"Công khai?" Vương phi ngạc nhiên, "Ngươi bảo ta cầm kiếm trực tiếp đâm vào tim hắn sao?"

"Tất nhiên không phải vậy." Ngân Kiều vội vàng lắc đầu, nói tiếp: "Chúng ta có thể nói với Vương gia về phương thuốc của đại sư. Vương gia yêu thương Thế tử như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý. Nếu Vương gia ra tay thì gọi là "Cha muốn con chết, con không thể không chết", ngay cả Thiên Đạo cũng sẽ đứng về phía chúng ta."

Nghe xong, Vương phi cười lạnh lùng: "Ngươi chưa nghe Vương gia nói gì sao? Hiện giờ, ông ta chẳng còn để ý gì đến Thế tử mà chỉ muốn đặt hết sự kỳ vọng lên Minh Tiên Tuyết. Ông ta không đời nào làm tổn thương Minh Tiên Tuyết để cứu thế tử đâu."

Nghe vậy, Ngân Kiều cũng bối rối. Nàng ta biết Thế tử đã bệnh nặng, dung nhan tàn phai, tính tình ngày càng cộc cằn khiến Vương gia ngày càng xa lánh.

Ngân Kiều nở một nụ cười gượng: "Vương phi, xin đừng quá đau lòng. Biết đâu còn có cơ hội nào khác. Vương gia vẫn rất yêu thương Thế tử."

Vương phi lắc đầu, nói: "Ngân Kiều, Vương gia đâu còn để tâm đến chúng ta nữa? Hiện giờ, trái tim ông ta đã hoàn toàn nghiêng về phía Minh Tiên Tuyết. Chúng ta có tìm ông ta cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa, ta không muốn đi cầu xin ông ta, sợ rằng lại chuốc lấy nhục nhã. Nếu ông ta thật lòng, ta đã không phải rơi vào cảnh này."

Dứt lời, nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai má Vương phi.

Vương phi nghĩ không hề sai.

Quế Vương hiện tại quả thực coi trọng Minh Tiên Tuyết hơn, rốt cuộc, Minh Tiên Tuyết so với Thế tử một trời một vực. Huống chi, Thế tử giờ đã gần đất xa trời, không còn hữu dụng còn Minh Tiên Tuyết lại là niềm hy vọng duy nhất của Quế Vương, người mà ông yêu quý như con ngươi trong mắt.

Sáng sớm hôm đó, Quế Vương dẫn theo quản sự và gia nhân đến viện của Minh Tiên Tuyết.

Thấy trong viện của Minh Tiên Tuyết không có ai hầu hạ, chỉ có một tên gia nhân quét sân, Quế Vương tỏ ra vô cùng bất mãn: “Tại sao viện của Công tử Tuyết lại chỉ có một tên gia nhân? Ai cho phép các ngươi xem thường con trai ta như vậy?”

Quản sự nghe vậy, vội tiến lên giải thích: “Vương gia bớt giận, ban đầu có đến hơn ba mươi hạ nhân lanh lợi hầu hạ trong viện. Chỉ là Công tử thích yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy nên đã giữ lại hai người từ chùa mang về.”

Nghe quản sự giải thích, vẻ mặt bất mãn của Quế Vương có phần dịu lại. Ông biết tính cách của Minh Tiên Tuyết thanh cao, ưa tĩnh lặng, không thích sự ồn ào của nhiều người. Nhưng dù vậy, ông vẫn cảm thấy nên có đủ người hầu hạ để đảm bảo thể diện cho một công tử thế gia như Minh Tiên Tuyết.

"Dù vậy, không thể để chỉ có một người hầu như vậy, thế này trông giống gì chứ?” Quế Vương phân phó: “Ngươi hãy sắp xếp thêm vài người hầu nữa đến đây.”

Quản sự vội nói: “Vâng, thưa Vương gia. Tiểu nhân sẽ sắp xếp ngay.”

Quế Vương gật đầu, xem như hài lòng với câu trả lời của quản sự.

Ông xoay người bước vào trong phòng, Sách Quý nhanh chóng theo sau.

Quế Vương hỏi Sách Quý: “Còn người hầu kia đâu? Sao không thấy ở đây?”

Sách Quý cung kính trả lời: “Thưa Vương gia, người hầu còn lại là Tiểu Thất, đang chuẩn bị thuốc cho Công tử.”

“Thuốc?” Quế Vương ngạc nhiên, “Minh Tiên Tuyết bị bệnh sao?”

Sách Quý lo lắng nói: “Công tử tối qua đọc sách trong đình, sương đêm nặng hạt nên có lẽ đã bị nhiễm lạnh. Từ nửa đêm, người sốt cao, Tiểu Thất đã ở bên chăm sóc không được nghỉ ngơi chút nào thật là vất vả.”

Nghe vậy, Quế Vương nhíu mày trách mắng: “Chuyện lớn như vậy sao không báo cho ta!” Ông quay đầu nhìn quản sự, giọng đầy bực tức: “Ta đã nói rồi, chỉ có hai người hầu hạ công tử thì làm sao chu toàn được? Ngươi xem, mới có một ngày mà đã nhiễm bệnh rồi.”

Quản sự cúi đầu nhận lỗi: “Vương gia bớt giận, là lỗi của tiểu nhân. Tiểu nhân sẽ sắp xếp thêm người ngay lập tức.”

Quế Vương xua tay, rồi quay sang Sách Quý hỏi tiếp: “Tình hình của Minh Tiên Tuyết bây giờ ra sao? Đã mời đại phu đến chưa?”

Sách Quý nhân cơ hội này tỏ ra bất mãn: “Giữa đêm, rất khó tìm được lang trung. Phủ y (người chữa bệnh trong phủ) thì tất cả đều ở bên Thế tử, Vương phi cũng không cho người qua đây. May mà Tiểu Thất biết chút y thuật, đã sắc thuốc và cho Công tử uống, hiện tại ngài ấy đã khá hơn một chút.”

Nghe Sách Quý nói vậy, Quế Vương càng thêm bất mãn với Vương phi: Phủ y đã nói thuốc men và châm cứu ở bên Thế tử không còn tác dụng gì, giữ người ở đó chỉ để an tâm mà thôi. Giờ Minh Tiên Tuyết đang cần được chữa trị, Vương phi lại không chịu thả người đúng là khó chấp nhận.

Chẳng qua, Quế Vương không muốn thể hiện sự bất mãn với Vương phi trước mặt hạ nhân, liền từ từ nói: “Thế tử quả thực không thể thiếu người chăm sóc lúc này nhưng Minh Tiên Tuyết cũng không thể bỏ mặc. Ngươi mau đi gọi phủ y đến xem bệnh cho Tiên Tuyết. Nếu Vương phi có hỏi, cứ nói đây là ý của ta, bảo bà ấy không cần lo lắng ta đã có sắp xếp cho Thế tử.”

Quản gia vội nói: “Vâng, Vương gia. Tiểu nhân sẽ làm ngay.”

Nói xong, ông nhanh chóng rời đi.

Quế Vương bước vào trong phòng, ngay lập tức nhìn thấy Hồ Tử Thất đang giặt khăn trong chậu đồng.

Hồ Tử Thất nổi bật với vẻ đẹp rực rỡ, dung nhan tuyệt mỹ khiến ai nhìn thấy cũng không thể quên.

Quế Vương không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Minh Tiên Tuyết vốn tĩnh tâm tu hành, sao lại có một mỹ nhân theo bên cạnh thế này?”

Nghĩ vậy, Quế Vương lại thấy vui mừng: Nếu Minh Tiên Tuyết còn giữ lòng phàm thì đó cũng là chuyện tốt. Điều ông lo nhất là hắn hoàn toàn thanh tâm quả dục, chỉ lo tu hành mà không cần gì khác.

Thấy Vương gia bước vào, Minh Tiên Tuyết cố gắng đứng dậy hành lễ.

Quế Vương vội nói: “Con đang bệnh, không cần hành lễ.”

Minh Tiên Tuyết kiên trì nói: “Lễ nghi không thể bỏ.”

Trước đây, Hồ Tử Thất có thể nghĩ rằng Minh Tiên Tuyết chỉ đang làm ra vẻ nhưng bây giờ y bắt đầu do dự và thậm chí hoài nghi: Vương phi và Ngân Kiều đã hãm hại hắn nhiều lần nhưng hắn không hề tính toán. Quế Vương đối xử lạnh nhạt nhưng Minh Tiên Tuyết vẫn không oán trách. Chẳng lẽ tất cả chỉ vì hắn thực sự tôn sùng đạo hiếu?

Vì tôn trọng đạo hiếu, Minh Tiên Tuyết kính trọng mẹ kế, dù bà có đối xử tệ bạc hay thậm chí muốn hại chết hắn, hắn vẫn thuận theo. Đối với Ngân Kiều, là một thị tì của mẹ kế, hắn cũng không dám làm tổn hại...

Vậy nên, khi đối mặt với sự hãm hại của cha mẹ, Minh Tiên Tuyết chỉ thực hiện theo nguyên tắc "tiểu sai thì tha thứ còn sai lớn thì chạy trốn" và hắn đã trốn đến chùa Tướng Quốc để tu hành.

Hồ Tử Thất thầm nghĩ: Phàm nhân thật điên rồ. May thay, y chỉ là một hồ ly.

-------------DFY------------