Chương 6

Minh Tiên Tuyết không tin.

Hồ Tử Thất biết rõ điều đó.

Việc Minh Tiên Tuyết không tin, là phải.

Mọi chuyện quả thực giống như ảo thuật vậy.

Hồ Tử Thất vốn là hồ yêu ngàn năm, có thể biến hình đổi dạng, thu đất thành tấcclàm sao có thể bị một thanh xà ngang đánh thương chứ? Nhưng những lời Hồ Tử Thất nói lại vô cùng chắc chắn, trong ánh mắt còn lộ vẻ nghiêm túc khiến người ta không thể không tin tưởng.

Có lẽ, đó chính là tài năng thiên bẩm của loài hồ ly — một đôi mắt khiến lòng người xao động.

Đôi mắt của Hồ Tử Thất đúng là như vậy, không chỉ đẹp đẽ mà còn có một sức quyến rũ khó tả khiến ai đối diện cũng không tự chủ mà buông lỏng phòng bị trong lòng.

Nhưng Minh Tiên Tuyết lại sở hữu một khả năng đặc biệt bẩm sinh có thể gọi là sức mạnh hoặc cũng có thể xem là khuyết điểm — đó là không tin tưởng bất kỳ ai.

Vì thế, dù đối mặt với đôi mắt trong veo, mê hoặc của hồ yêu ngàn năm Minh Tiên Tuyết vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh tột cùng.

Nhưng sự bình tĩnh của hắn lại rất dịu dàng, không lạnh lẽo như băng khiến người ta khó chịu mà giống như một làn nước mát khiến người đối diện cảm thấy thư thái.

"Thì ra là thế," Minh Tiên Tuyết ôn hòa nói "Vậy vết thương đó không ổn rồi, để ta băng lại cho ngươi."

Nói xong, Minh Tiên Tuyết kéo tay áo, lộ ra lớp áσ ɭóŧ bên trong, nhanh chóng xé một mảnh vải, định băng bó cho Hồ Tử Thất.

Hồ Tử Thất vội vàng nói: "Dùng vạt áo ngoài là được rồi, sao lại dùng lớp áo trong đó còn là tơ tằm đấy."

Minh Tiên Tuyết cười nói: "Áo bên trong sạch sẽ."

Hồ Tử Thất hơi ngạc nhiên nhưng chỉ cười nhẹ không nói gì thêm.

Cả hai đều biết rõ vết thương này là giả nhưng Minh Tiên Tuyết lại nghiêm túc như thật, cẩn thận băng bó.

Hồ Tử Thất cũng giả vờ như đang chịu đau, nhíu mày thỉnh thoảng rít lên “Tê tê” như rút khí lạnh.

Minh Tiên Tuyết càng nhẹ tay hơn, dịu dàng nói: "Đây chỉ là băng bó tạm thời, về phải nhờ thầy thuốc xem lại cẩn thận."

Hồ Tử Thất không đáp lại, chỉ nhìn Minh Tiên Tuyết nói: "Công tử không bỏ chạy trong đám cháy, chẳng lẽ không phải vì đợi chết mà là vì biết ta sẽ đến cứu ngươi?"

Minh Tiên Tuyết mỉm cười: "Nếu ngươi nói đến để báo ân, làm sao ta có thể phụ lòng? Giờ ngươi đã hoàn thành tâm nguyện, lòng ta cũng rất an yên."

Hồ Tử Thất đá đá hòn đá nhỏ dưới chân, nghiêng đầu cười: "Vương phủ ấy chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, hôm nay phóng hỏa, ngày mai có thể hạ độc, dù có phòng bị nghiêm ngặt cũng không phải cách lâu dài. Ta dù là hồ ly cũng từng nghe nói qua: Có thể làm tặc ngàn ngày, chứ nào có thể phòng trộm ngàn ngày?"

Minh Tiên Tuyết nghe xong, vẫn bình thản, chỉ cười nhẹ: "Ngươi nói gì vậy?"

Hồ Tử Thất lại tiếp lời: "Ý ta là, ta đã báo ân chẳng lẽ chỉ để thỏa mãn đôi chút, chỉ cứu ngươi lần này thôi sao? Đó chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc. Không bằng để ta rút củi dưới đáy nồi xem như là hoàn thành duyên phận của chúng ta."

“Rút củi dưới đáy nồi?” Minh Tiên Tuyết hỏi, "Ý ngươi là sao?"

Hồ Tử Thất cười, một nụ cười đẹp đẽ nhưng lạnh lùng: "Công tử thông minh như vậy, chẳng lẽ còn cần ta giải thích rõ ràng? Ta sẽ xử lý kẻ gây ra mọi chuyện, từ nay ngươi có thể sống an nhàn phú quý, ta cũng hoàn thành công đức, chẳng phải là chuyện tốt cho cả hai sao?"

Minh Tiên Tuyết nghiêm túc nói: "Ý ngươi là muốn gϊếŧ người? Nếu là như vậy, ta quyết không thể đồng ý. Bất kể ra sao, gϊếŧ chóc đều là nghiệp ác. Nếu vì ta mà ngươi sát sinh ta thà chết cũng không chấp nhận."

Hồ Tử Thất nghe Minh Tiên Tuyết nói với vẻ chính trực như vậy thì không nhịn được cười, liền nói: "Đều là hồ ly ngàn năm, sao còn diễn như trong Liêu Trai? Không thấy mệt à!"

Hồ Tử Thất thẳng thắn nói: "Ta từng gặp một người..."

Minh Tiên Tuyết không rõ vì sao Hồ Tử Thất đột nhiên nhắc đến chuyện cũ nhưng vẫn mỉm cười kiên nhẫn lắng nghe.

Hồ Tử Thất tiếp tục nói: "Vị công tử ấy đang hái hoa đào bên vách núi, không ngờ có kẻ từ sau lưng tấn công định đẩy hắn xuống vực. May thay, công tử ấy nhanh nhẹn, tránh thoát khiến kẻ hành hung tự trượt chân ngã xuống."

Chuyện này rõ ràng là nhắc đến Minh Tiên Tuyết.

Nghe xong, Minh Tiên Tuyết vẫn không chút thay đổi sắc mặt, bày tỏ một vẻ điềm tĩnh hoàn hảo.

Hồ Tử Thất thật sự khâm phục hắn, cười hỏi: "Xin hỏi vị công tử ấy, có phải đã phạm vào sát giới gây ác nghiệp không?"

Minh Tiên Tuyết mỉm cười nói: "Vô tình sát sinh, tự vệ trong nguy cấp hoặc theo tự nhiên mà sinh tồn những việc này đều không phải là sai lầm lớn."

Hồ Tử Thất nghe vậy, có chút ngạc nhiên: "Lại có cách lách luật như vậy sao?"

"Đây sao có thể gọi là lách luật? Đó là lẽ tự nhiên thôi. Thế gian vạn vật đều có quy luật. Gϊếŧ người đương nhiên là ác nghiệp nhưng vô tình sát sinh nếu không có ý xấu cũng không mang lòng sát hại thì không phải tội. Tự vệ trong lúc nguy cấp là phản ứng tự nhiên để bảo vệ mình. Còn việc sinh tồn theo quy luật tự nhiên là sự tuần hoàn trong trời đất cùng vạn vật chung sống."

Lời của Minh Tiên Tuyết như gió xuân thổi qua cành khô, dễ chịu mà đầy sức thuyết phục, từng chữ từng câu đều toát lên một niềm tin sâu sắc.

Nghe đến đây, Hồ Tử Thất vốn luôn tỏ vẻ hài hước cũng có chút xúc động.

Y bỗng nhiên hiểu ra: Vương phi và Ngân Kiều không hề bị thương, điều này cũng hợp lý vì Minh Tiên Tuyết chỉ ra tay khi cần tự vệ.

Vương phi và Ngân Kiều cũng không ra tay nên tất nhiên họ không bị Minh Tiên Tuyết làm hại.

Hồ Tử Thất nhất thời không biết nên đánh giá Minh Tiên Tuyết ra sao: Chẳng lẽ Minh Tiên Tuyết thực sự không hề hiểm độc mà là người một lòng hướng Phật? Kẻ thích khách đã chết cũng chỉ vì Minh Tiên Tuyết phải tự vệ.

Ta chẳng lẽ đã hiểu lầm hắn?

Minh Tiên Tuyết từ tốn lên tiếng, giọng nói bình tĩnh và vững chãi: "Chúng ta về thôi, e rằng vương phủ đã rối loạn cả lên rồi."

Hồ Tử Thất gật đầu, tay khẽ vung một quyết cả hai lập tức trở về ngoài từ đường.

Trước mắt họ là cảnh tượng ánh lửa ngút trời, khói đen cuồn cuộn chiếu sáng những khuôn mặt lo âu và hối hả. Mọi người tay cầm thùng nước, khẩn trương chạy tới lui để dập lửa.

Quản sự nhìn thấy Minh Tiên Tuyết không bị gì, đứng vững vàng bên ngoài tường không khỏi ngẩn người. Sau đó, ông vội vàng tiến lên, kinh ngạc nói: "Công tử Tuyết, ngài ở đây sao! Chúng tôi cứ tưởng ngài còn trong đó! Thật may ngài không sao, quá tốt rồi!"

Minh Tiên Tuyết cười nhạt, ôn hòa nói: "Lúc lửa mới bùng lên, Tiểu Thất đã xông vào cứu ta." Nói rồi, Minh Tiên Tuyết chỉ vào chỗ Hồ Tử Thất bị băng bó trên vai, tiếp lời: "Hắn vì cứu ta mà bị thương, cần mời thầy thuốc đến xem."

Quản sự nói: "Đương nhiên phải vậy nhưng mà hôm nay dượng của Vương phi phát bệnh nặng, Vương gia, Vương phi cùng Thế tử đều đã đi thăm. Vì chuyện quá gấp, họ còn mang cả thầy thuốc theo để phòng khi cần. Hiện giờ trong phủ không còn thầy thuốc nào cả."

Hồ Tử Thất nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ: Vương gia, Vương phi và Thế tử cùng đi ra ngoài lại còn đưa theo thầy thuốc rõ ràng là có sắp đặt.

Đúng lúc xảy ra hỏa hoạn, cả Vương phi lẫn Thế tử đều không có mặt, dễ dàng phủi tay vô can. Họ còn mang Vương gia theo để lại trong phủ cảnh hỗn loạn không người quản rồi đem cả thầy thuốc đi, chắc chắn là đã tính toán kỹ lưỡng cho dù Minh Tiên Tuyết may mắn thoát được cũng không có ai chữa trị.

Thật là một âm mưu thâm độc!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hồ Tử Thất dừng lại trên hai bóng người đang nằm đau đớn trong đám đông.

Hai người ấy bị cháy nặng, da thịt cháy đen, rêи ɾỉ trong đau đớn.

Hồ Tử Thất nhận ra bọn họ, chính là hai kẻ đã khóa Minh Tiên Tuyết trong từ đường và phóng hỏa.

Y nhướng mày, hỏi quản sự: "Hai người kia là ai, xảy ra chuyện gì?"

Quản sự nói: "Khi lửa mới bùng lên, chúng tôi chạy tới và phát hiện hai người này ở rất gần đám cháy. Đang định hỏi chuyện thì một cơn gió lớn bất chợt thổi đến, khiến những tàn lửa bay trúng người họ... Rồi họ bốc cháy luôn!"

Hồ Tử Thất giả vờ kinh ngạc: "Chỉ dính tàn lửa mà lại cháy cả người như vậy sao?"

Quản sự giải thích: "Người cứu hỏa nói rằng quần áo họ có lẽ dính dầu hỏa, một loại chất dễ cháy. Khi tàn lửa chạm vào lập tức bùng cháy dữ dội."

Ông ta tiếp lời, vẻ mặt lo lắng: "Phủ không còn thầy thuốc mà tình hình quá hỗn loạn đến giờ vẫn chưa tìm được lang trung giỏi để chữa trị."

Hồ Tử Thất nghe xong thì nhướng mày, quay sang quản sự nói: "Việc dầu hỏa này thật kỳ quặc. Chẳng lẽ hai người đó lại vô cớ mang theo dầu hỏa? Huống chi, dầu hỏa là thứ dễ cháy, chỉ cần sơ suất chút thôi cũng có thể gây đại họa. Sao bọn họ dám mang theo một cách dễ dàng như vậy?"

Quản sự vẻ mặt khó xử, nói: "Chuyện này… Ta cũng không rõ. Có thể bọn họ vô tình bị dính dầu hỏa hoặc cũng có kẻ nào đó cố ý làm việc này. Hiện giờ tình hình quá hỗn loạn, không có thời gian điều tra kỹ lưỡng."

Hồ Tử Thất trong lòng đã hiểu rõ phần nào nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên nói: "Vậy cũng thật khả nghi. Không biết hai người này có lai lịch ra sao? Liệu có liên quan đến phủ không?"

Quản sự nói: "Hai người này là kẻ sai vặt trong phủ, ngày thường phụ trách canh gác và tiếp đãi khách khứa. Bọn họ đã làm việc tại đây nhiều năm, luôn tuân thủ bổn phận chưa từng phạm sai lầm. Không biết vì cớ gì mà hôm nay lại gặp phải tai họa như thế."

Nghe vậy, Hồ Tử Thất bỗng nghĩ đến: Minh Tiên Tuyết nếu thật sự từ bi vì tự vệ mà bất đắc dĩ phản ứng thì cũng thôi đi. Nhưng vì sao lần đầu né tránh lại khiến thích khách rơi xuống vách núi? Lần thứ hai lại làm kẻ khác nhiễm bệnh đậu mùa? Lần thứ ba lại khiến Thế tử bị trúng kiếm? Lần này, né tránh lại đúng lúc đến kỳ diệu, ngọn gió thổi lên làm phóng hỏa giả bị thiêu đến sống không bằng chết.

Đây là công tử Tuyết "bị ép buộc phải tự vệ" hay chỉ là trùng hợp do "thuận theo tự nhiên"?

Hồ Tử Thất chuyển ánh mắt tò mò về phía Minh Tiên Tuyết nhưng lại thấy hắn đã tiến lên trước.

Giữa lúc mọi người đều kinh sợ trước hình dạng đáng sợ của hai kẻ bị thương, vết thương rách toạc, đau đớn rêи ɾỉ không dứt Minh Tiên Tuyết lại chẳng chút do dự tiến lại gần.

Minh Tiên Tuyết không chỉ đến gần còn dịu dàng dùng ánh mắt hiền từ nhìn họ, tự tay lấy nước rửa sạch những vết thương kinh khủng kia, hoàn toàn không màng đến việc làm bẩn chiếc áo trắng thanh khiết của mình.

Hai kẻ bị thương nằm đó đau đớn khổ sở nhưng khi thấy chỉ có Minh Tiên Tuyết đến quan tâm mình, trong mắt họ không khỏi lộ ra cảm xúc phức tạp.

Lúc này, lang trung đã được mời tới nhưng đến chậm trễ.

Khi lang trung nhìn thấy tình trạng của hai người bị thương, ông ta lộ vẻ khó xử, lắc đầu thở dài: "Thương thế quá nặng, e rằng không còn cách nào cứu chữa."

Ông ta lại quay sang Minh Tiên Tuyết nói: "Ngài cũng không cần rửa vết thương cho họ, vì việc này vô dụng rồi."

Như để minh chứng lời của vị lang trung, hai kẻ bị thương dần dần ngừng giãy giụa, cho đến khi ngực họ ngừng phập phồng, hai mắt trừng to, chết không cam lòng.

Người thân của họ đứng bên cạnh òa khóc nức nở.

Minh Tiên Tuyết vẫn giữ sự điềm tĩnh, nhẹ nhàng cẩn thận khép mắt cho hai người, chắp tay cúi đầu tụng kinh.

Giờ đây, bộ áo trắng của Minh Tiên Tuyết đã nhuốm đầy vết máu loang lổ, vạt áo dính đầy bụi đất nặng trĩu. Những vết dơ bẩn ấy, dường như lại càng làm nổi bật sự thanh khiết, không tì vết của hắn.

Ánh trăng xuyên qua từng tầng mây, chiếu xuống khuôn mặt tĩnh lặng, thánh khiết của Minh Tiên Tuyết đồng thời chiếu xuống những thi thể đáng sợ bên cạnh.

Chung quanh dần dần yên lặng, tiếng khóc và tiếng ồn ào đã lùi xa, chỉ còn lại tiếng gió cùng giọng tụng kinh trầm thấp của Minh Tiên Tuyết hòa lẫn vào nhau. Âm thanh của hắn bình tĩnh, ôn hòa như một dòng suối mát lạnh chảy nhẹ nhàng qua không gian đang tĩnh lặng đến mức như đông cứng.

Những người xung quanh nhìn cảnh này, không khỏi bị phong thái của Minh Tiên Tuyết cuốn hút.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn tựa như ngay cả thân thể hắn cũng tỏa ra hào quang thánh khiết.

Chỉ có Hồ Tử Thất, đứng gần Minh Tiên Tuyết nhất, mới thấy được điều khác biệt.

Chuyện này cũng là lẽ thường, vì người phàm vẫn luôn bị thu hút bởi vẻ bề ngoài như tiên của hắn. Khuôn mặt ấy, lớp ánh sáng trong trẻo ấy như thể gột sạch mọi bụi trần.

Nhưng Hồ Tử Thất, kẻ vốn quen với những trò mưu mô, lại lặng lẽ quan sát. Dưới ánh trăng trắng sáng, phía sau Minh Tiên Tuyết là một cái bóng đen dài kéo lê.

Hồ Tử Thất nghe rõ từng câu.

Minh Tiên Tuyết không hề tụng Vãng Sinh Chú.

-------------DFY-------------