Chương 9: Cái này của cậu sao?

Ngọn đèn chiếu rọi xuống đất ở bên giường.

Đầu của Chu Trì vẫn còn đặt ở bên gáy Giang Tùy, vừa nãy hắn không ngẩng dậy nổi, gục đầu xuống đất, miệng của hắn chạm vào

một bên má của cô, cứ thế mà ngủ thϊếp đi.

Sức lực của Giang Tùy nhấc không nổi con người cao một mét tám hai của hắn lên, tốn không biết bao nhiêu công sức mới đưa được hắn lên giường, giúp hắn cởi giày với áo khoác ra, kéo chăn đắp lên gọn gàng.

Cô ngồi ở dưới sàn nhà một lúc.

Con người đang nằm ở trên giường kia đang ngủ say, hơi thở phảng phất nhẹ nhàng.

Giang Tùy quay đầu lại thì thấy một bên mặt của hắn đang vùi vào trong chăn, bờ môi nhếch lên, vầng trán rộng vẫn nhíu lại như lúc đầu.

Trong phòng im bặt không một tiếng động, mọi tiếng ồn vừa nãy giống như chưa từng xảy ra.

Giang Tùy quay đầu về lại, sờ sờ vào má của mình, ý thức được hắn lúc đó chỉ là không có sức lực mới ngã vào người cô, rồi không cẩn thận chạm môi vào má của cô mà thôi. Cô ngồi ngẩn người ra một lúc rồi đứng dậy phủi mông đi xuống lầu.

*

Chu Trì đầu óc choáng váng tỉnh dậy, đã hạ sốt, mình đầy mồ hôi, tròn mắt lên nhìn trần nhà nằm thêm một lúc nữa, dường như đang rất buồn. Hắn chống khuỷu tay ngồi dậy, tiện tay với lấy cái ly thủy tinh ở cái tủ bên cạnh giường, nửa ly nước lạnh chảy vào cổ họng đau đến không chịu nổi.

Cái đồng hồ treo ở tường đối diện hiển thị đã mười một giờ rưỡi.

Bức màn trong phòng kéo ra được một nửa, ánh nắng xuyên qua tấm cửa thủy tinh chiếu thẳng vào giường.

Hôm nay là một ngày bầu trời trong xanh tuyệt đẹp.

Chu Trì mở chăn ra đi xuống giường, ánh nắng ấm áp chiếu trực tiếp lên nền nhà, thấy có một cái kẹp tóc của con gái nằm ở đó. Vừa dài vừa nhỏ, không có bất kì hình ảnh hoa văn nào, là cái kiểu đơn giản dễ dùng nhất.

Hắn đưa tay ra nhặt chiếc kẹp đó lên, đi về phía trước, liếc nhìn đống thuốc cảm cúm ở trên bàn, tiến đến thì thấy một tờ giấy được đè trên hộp thuốc, trên đó viết một vài chữ bằng mực đen: Tôi xin nghỉ học giúp cậu.

Trong đầu hiện lên một mớ hỗn độn, hiện lên rõ nét một vài hình ảnh tối qua, xuất hiện một thân hình nhỏ nhắn ở trong căn phòng này.

Trên người cô ấy có mùi của sữa tắm bò rõ ràng.

Chu Trì sờ vào môi, thất thần đứng ở đó một lúc lâu.

Thật ra lúc đấy hắn rất hoảng hốt, chỉ là không muốn cô đơn một mình như thế này.

Căn tin vào buổi trưa người ra người vào tấp nập, học sinh ngồi tụ tập thành từng nhóm, ai cũng giành riêng một chỗ ngồi cho mình.

Lâm Lâm lấy cái áo khoác đồng phục trường vứt xuống ghế, nói với đứa em học lớp dưới đang đứng bên cạnh nói: “Ngại quá, chỗ này có chị khối 11 ngồi rồi em à.”

Giang Tùy đi đến bên cạnh cửa sổ mua nước nóng trở về, Hứa Tiểu Âm đang bưng ba phần cơm sắp rớt đến nơi vừa chạy vừa la: “Nhanh nhanh nhanh, nhanh đến cầm giúp tớ với, sắp rớt rồi.”

“Cậu đừng có thả tay ra!” Giang tùy hốt hoảng chạy đến cầm giúp.

Bọn họ ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.

Ăn được một nửa thì không biết Trương Hoán Minh từ chỗ nào chen vào: “Xin chào các người đẹp!”

Ba cô gái giật cả mình, Lâm Lâm đưa con ngươi liếc nhìn cậu ta: “Thật hiếm khi mà mấy kiểu thiếu gia như các cậu cũng đến căn tin để ăn cơm ha?”

“Ai nói tớ đến ăn cơm vậy?” Trương Hoán Minh nhe răng cười, quay đầu về phía bên cạnh, “Giang Tùy, anh em bảo tớ đến hỏi cậu Chu Trì thế nào rồi, điện thoại của nó đến giờ vẫn còn tắt, bọn tớ đã gọi cả chục lần rồi mà không được!”

Giang Tùy lắc đầu: “Tớ cũng không biết nữa, lúc tớ đi học thì cậu ta vẫn đang còn ngủ.”

Lúc cô ra khỏi nhà, dì Đào cũng không ở nhà, cô cũng không có cách nào nói với dì Đào để ý hắn một chút.

“A,” Trương Hoán Minh la lên, “Có khi nào nó sốt đến hôn mê không tỉnh dậy nữa luôn không?”

Giang Tùy tay nắm chặt đũa dừng lại một lúc, hạt đậu vừa được gắp lên rớt vào trong bát.

Lâm Lâm mắng Trương Hoán Minh: “Cái miệng của cậu đừng có nói những lời xui xẻo như vậy được không, cố ý dọa A Tùy hả?”

“Không có, không có!” Trương Hoán Minh nói với Giang Tùy, “Tớ chỉ đoán mò thôi mà, thôi được rồi, các cậu ăn cơm đi, tớ di trước đây!”

Cậu ta vừa đi khỏi thì một người khác lại đến.

“Học tỷ, lại gặp chị nữa rồi!” Một cô gái mặc áo lông vũ màu hồng phấn chạy đến, chạy đến ngồi đối diện với Giang Tùy, niềm nở đặt một ly nước sô cô la nóng ở trước mặt cô, “Cảm ơn chị lần trước đã giúp em chuyển thư.”

A.

Giang Tùy nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh, xinh đẹp kia, rồi nhận ra: “Là em à.”

“Đúng rồi, là em, là em,” Khuôn mặt bầu bĩnh đó cười lên lộ ra má lúm đồng tiền, vừa xinh xắn vừa dễ thương.

Giang Tùy cảm giác như cô ấy đẹp hơn lúc trước rất nhiều, hình như có trang điểm lên, mắt to hơn nhiều, còn bôi son môi nữa, thảo nào lúc nãy vừa nhìn thì không thể nhận ra được.

Nhưng mà trường học không phải cấm trang điểm sao, cô ta sao lại thoát khỏi đôi mắt diều hâu của thầy quản giáo được vậy?

Lâm Lâm và Hứa Tiểu Âm bốn mắt nhìn về một hướng, trong lòng đã hiểu rất rõ ràng, vui vẻ ngồi xem kịch hay.

“Em có chuyện gì sao?” Giang Tùy đẩy ly nước sô cô la nóng đó về phía cô ấy, “Chị có mua nước uống rồi.”

“Không, học tỷ, chị nhất định phải uống ly này, đây là tấm lòng của em.” Khuôn mặt tròn trĩnh đó nháy nháy mắt nói, “Em rất thích chị, học tỷ, chị thật là tốt, đúng rồi, em nghe nói Chu Trì bị bệnh rồi có đúng không chị?”

Giang Tùy rất kinh ngạc.

Cái đó mà em cũng biết à? Em có tai mắt ở trong lớp chị hả?”

“Em nghe người khác nói thôi.” Khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, “Sao rồi, anh ấy bệnh có nặng không?”

“Không sao.” Giang Tùy nói, “chỉ là cảm cúm mà thôi, có bị sốt một tí.”

“Vậy……” Ánh mắt trên khuôn mặt cô ta lộ vẻ tha thiết ao ước, “Vậy em có thể đến thăm anh ấy được không? Em có mua một ít đồ ăn với thuốc cảm cúm cho anh ấy.”

“……”

Giang Tùy cảm thấy hết lời để nói rồi.

Cái này chính là tiến dần từng bước một đây sao? Gan của em lớn như vậy sao lần trước không tự đi đưa thư đi, tôi chưa kịp bước vào phòng hắn ta là chân tay đã mềm nhũn rồi.

Lâm Lâm cùng Hứa Tiểu Âm đang ngồi bên cạnh xem cũng có chút kinh ngạc, cảm thấy tư tưởng trong đầu óc cô bé này thật lạ lùng.

Khuôn mặt tròn trĩnh nói: “Anh ấy không phải ở trong nhà của chị sao? Tan học em về cùng đường với chị nhé!”

Trong lòng Giang Tùy rất phức tạp: “Hình như không tiện cho lắm.”

“Học tỷ, cầu xin chị đấy, em thật sự rất lo lắng cho anh ấy.”

“Em không cần lo.” Giọng điệu của Giang Tùy cảm giác không kìm lại nữa, “Ở

trong nhà có người chăm sóc cho cậu ta, đồ ăn với thuốc đều có hết.” Dừng lại một lúc, cô chuyển sang giọng có chút châm chích, “Đúng rồi, bức thư lần trước cậu ấy đã trả lời lại em chưa?”

Ánh mắt của khuôn mặt đó bỗng chốc u ám lại.

“Vẫn chưa.”

Vẫn chưa, điều đó có nghĩa là vẫn đang chờ đợi, không từ bỏ.

Không đợi Giang Tùy nói tiếp, khuôn mặt của cô bé lập tức trở lại bình thường lại còn rất phấn chấn: “Không sao, em sẽ tiếp tục cố gắng! Cảm ơn học tỷ, đợi anh ấy khỏe rồi em sẽ tìm anh ấy để gặp.” Cô bé đứng dậy chạy đi, cái bóng màu hồng ấy như một đóa hoa đào nở rộ.

Mà đó chỉ là một đóa trong vô số đóa hoa đào của Chu Trì.

Giang Tùy thay đổi tầm nhìn, nghe thấy Lâm Lâm nói: “Cô bé này thật thú vị quá, tinh thần lạc quan thật.”

Giang Tùy gật đầu: “Đúng vậy.”

Không những cá tính mạnh mẽ lại còn rất xinh xắn.

Ăn xơm xong thì trở về lớp học, Giang Tùy mò điện thoại từ trong túi ra rồi đi xuống lầu.

Ánh nắng của bữa trưa ấm áp, sân bóng rổ tụ tập đông người, học sinh nam đánh bóng, học sinh nữ đứng bao vây bên ngoài xem.

Giang Tùy men theo con đường nhỏ đi về phía trước, dừng chân ở bên cây đại thụ trăm tuổi bên ngoài thư viện, cô gọi điện cho Chu Trì, quả nhiên như lời Trương Hoán Minh nói, đã tắt máy.

Lúc này chắc là dì Đào đang ở nhà.

Giang Tùy chuyển sang gọi số máy bàn ở phòng khách dưới lầu.

Chuông reo được hai ba hồi thì cuối cùng cũng có người bắt máy, Giang Tùy thở phào nhẹ nhõm, áp miệng sát vào điện thoại mà hét lên: “Dì Đào, dì Đào, dì đi lên lầu xem Chu Trì nhanh, cậu ấy bị bệnh rồi, không biết có bị sốt đến hôn mê không tỉnh lại không nữa!”

Đầu dây bên kia không có chút động tĩnh.

“A lô?” Giang Tùy lại hét lên, “Dì Đào?”

Vẫn không nghe thấy gì.

“Có chuyện gì vậy?” Giang Tùy tự nói một mình.

Nghe thấy bên kia cuối cùng cũng có động tĩnh ------

“Ai hôn mê không tỉnh lại rồi vậy?” Một câu hỏi ngược lại nhỏ nhẹ,

nói không ra tiếng, kèm theo sự uể oải rõ ràng.

“……”

Cả một lúc lâu không có một lời nói nào, Chu Trì đang cầm điện thoại mà dường như có thể nhìn thấu nét mặt của cô ngay lúc này. Hắn cúi đầu xuống, lạnh nhạt nói: “Người đâu rồi?”

Qua hai ba giây sau.

“Sao lại là cậu á?” Giọng nói rất nhỏ, hạ giọng thấp hơn lúc bắt đầu nói chuyện điện thoại gấp nhiều lần, “Cậu tỉnh rồi sao?”

“Phí lời.”

“……”

Giang Tùy giữ chặt điện thoại, dường như tưởng tượng được nét mặt đầy châm chích của hắn.

Cô hỏi: “Cậu uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.”

“Tôi đã xin phép nghỉ học giúp cậu rồi.”

Hắn “ừm” một tiếng.

Giang Tùy dừng lại một lúc, bước thêm hai bước, nhìn thấy lá ở trên cây đại thụ sắp rụng hết rồi, cây trơ trụi lá vô cùng xấu.

“Vậy tôi tắt máy đây, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.” Giang Tùy nói.

Giang Tùy chuẩn bị tắt điện thoại thì đột nhiên hắn gọi tên của cô: “Giang Tùy.”

“Ừm?”

“Tôi muốn ăn sủi cảo.” Giọng của hắn rất nhỏ, hơn nữa lại rất khàn khan, “Quán ở đường Hữu Nghị, số nhà 78.”

Hả?

Giang Tùy có chút mơ màng, trả lời: “Ờ.” Dừng lại một lúc, “Vậy…… tan học tôi đi mua?”

Bên kia nhạt nhẽo đáp trả: “Ừm.”

Điện thoại của Giang Tùy vẫn còn áp vài tai, một hồi chuông vào tiết quen thuộc vang lên, đợi tiếng chuông dừng lại, trong điện thoại chỉ còn nghe thấy tiếng tút tút.

Hắn đã tắt điện thoại.

Tan học.

Giang Tùy dọn sách vở vào cặp đi ra cổng trường đợi xe buýt, ngồi chuyến xe 305 đến đường Hữu Nghị, lúc xuống xe phải đi thêm 7, 8 phút, nhìn thấy quán bán sủi cảo mà Chu Trì chỉ cho cô.

Là một quán sủi cảo không lớn lắm, cách trang trí rất thoáng đãng, mát mẻ, nhìn có vẻ rất sạch sẽ, đương nhiên giá cả sẽ đắt hơn một chút so với những quán bản sủi cảo thông thường.

Giang Tùy gói hai hộp sủi cảo, có rất nhiều vị, bà chủ quán gói cho cô thêm nước giấm với nước tương ớt.

Giang Tùy nâng cái túi đựng sủi cảo lên, sợ sủi cảo nguội đi, vô vội vẫy tay đón một chiếc taxi, hai mươi phút sau thì về đến đầu ngõ nhà.

Cô chạy về nhà, lúc ở ngoài cửa cởi giày thì dì Đào đang nấu cơm ở phòng bếp, nghe thấy âm thanh ở bên ngoài liền thò người ra nhìn, lúc đấy Giang Tùy đã đi lên lầu.

Cô ở bên ngoài cửa phòng hắn gõ cửa, gõ được hai tiếng thì cửa đã mở.

Hình như Chu Trì vừa ngủ dậy, trong phòng không có bật điện, đầu tóc hắn bù xù, một bên ông quần một nửa quấn lên cẳng chân, hiếm lắm mới thấy dưới chân có mặc tất, đôi tất ngắn màu xám.

Hắn đứng qua một bên, Giang Tùy cởi giày đi vào phòng, đứng ở bên bàn học quay đầu lại nhìn hắn.

“Để ở trên bàn đi.”

Hắn vừa nói vừa vuốt lại tóc, bật đèn sáng lên.

Giang Tùy đặt túi đựng sủi cảo ở trên bàn, mở hộp thuốc trên bàn ra xem.

Cô quay đầu lại, phát hiện Chu Trì đứng gần cô chỉ vài bước, đôi mắt đen tuyền lặng lẽ nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Không biết sao mà, Giang Tùy lại nhớ đến cái bộ dạng sau khi say của hắn vào tối qua. Cô mím môi, cúi đầu mở túi ra, lấy giấm với nước tương ớt ra.

Con người ở phía sau bỗng nhiên đi đến, nhỏ giọng hỏi: “Đây là đồ của cậu à?”

Trong tay của hắn có một cái kẹp tóc màu đen.