Chương 35

Ở cửa nam của phố ăn vặt Thanh Giang Cửu Vạn Lý, người qua đường bị hấp dẫn mà dừng lại gần đó càng ngày càng nhiều, nhưng chỉ là tò mò xúm lại xem ở một bên, không hề tiến lên quấy rầy.

Fan của NebulaX đông đảo, tất nhiên ở thành phố S cũng có, mà xuất hiện ở phố ăn vặt vào lúc này thì hoàn toàn như nhận được miếng bánh có nhân rớt từ trên trời xuống.

Ngôn Tư Vũ chính là một trong số đó.

Cô nắm chặt cốc nước ép nho vừa mới mua, cắn ống hút, ngơ ngác mà nhìn Chu Dữ Bạch cùng Lâm Hạng Bắc xuống xe cách đó không xa, thần sắc hoảng hốt.

Sinh thời, vậy mà lại có thể gặp được loại chuyện tốt thế này!!

Quan trọng nhất chính là, cô vốn không định ra ngoài, là bạn cùng phòng quấn lấy cô muốn cô cùng ra ngoài đi dạo phố ăn vặt, kéo cô ra khỏi ổ chăn.

Nghĩ lại một chút, cô vốn đang nằm trong ký túc xá, chui trong ổ chăn xem video về NebulaX. Khi bạn cùng phòng kéo cô ra ngoài, cô còn có chút phiền muộn không tình nguyện.

Khi lười biếng nhàn hạ, cô sẽ xem chương trình tạp kỹ. Cả một ngày, hoạt động lớn nhất chính là lật người, cô cho rằng đó là hạnh phúc.

Hiện tại mới phát hiện, như thế này mới là người thắng vĩnh viễn!!

Ở trong ký túc xá thì chỉ có thể nhìn thấy idol cách một cái màn hình, ra ngoài vậy mà có thể đυ.ng phải người thật.

Ngôn Tư Vũ nghiêm túc suy xét thật lâu, về sau có nên đi dạo khắp nơi hay không, thay đổi cách sống của chính mình một chút.

Bạn cùng phòng biết Ngôn Tư Vũ thích NebulaX, dù sao thì poster của nhóm cũng được dán đầy tường, trên bàn sách còn có khung ảnh được đặt làm riêng. Cô lộ ra thần sắc kinh ngạc, liếc mắt một cái đã nhận ra: “Ôi, đây là nhóm mà cậu theo đuổi sao? Mình nhìn người kia giống, cái gì Chu nhỉ, đội trưởng Chu à?”

Ngôn Tư Vũ: “Ừm, là anh ấy.”

Cô xoay đầu, ôm bạn cùng phòng một cái thật chặt, hơn nữa còn hung hăng hôn lên mặt bạn cùng phòng: “Bảo bối, cậu là Thần của mình. Hôm nay cậu tùy ý tiêu sài, tỷ tỷ mời.”

Bạn cùng phòng: “!!!”

Vì thế, chỉ số hạnh phúc của hai người trong lúc nhất thời đều tăng cao.

Máy quay với đủ góc độ nhắm thẳng vào hai người đang đứng giữa đám người, PD bắt đầu công bố nhiệm vụ với hai vị khách mời.

“Chúc mừng hai người đã tới đầu tiên! Tuy rằng là nhiệm vụ nhóm, nhưng cũng có thể lựa chọn bắt đầu trước.”

“Hiện tại sẽ công bố nhiệm vụ.”

“Trong một trăm cửa hàng ở Thanh Giang Cửu Vạn Lý, dùng tốc độ nhanh nhất tìm được hai mươi loại đồ ăn vặt, hơn nữa còn phải ăn hết toàn bộ.”

“Xét thấy mỗi đội có sáu người, chia cho nhau, độ khó khăn cũng không cao. Hai đội dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành sẽ nhận được thắng lợi của nhiệm vụ này, có thể lập tức đi đến địa điểm làm nhiệm vụ tiếp theo trên bản đồ.”

“Tiền sẽ do chương trình phụ trách, mọi người chỉ cần tìm rồi ăn là được.”

PD mỉm cười: “Có phải đang suy nghĩ vì sao chương trình không cung cấp bữa sáng không? Nguyên nhân chính là đây. Vừa vặn các cậu cũng đang đói bụng nhỉ?”

Nếu Biên Nam Nhất nghe được, nhất định là sẽ vui vẻ muốn chết. Chu Dữ Bạch không tiêu kinh phí vào việc ăn uống, thật đúng là quyết định chính xác.

Lâm Hạng Bắc sờ bụng của chính mình, đồ ăn vặt ăn vào lúc nửa đêm cũng đã tiêu hóa gần hết rồi.

Bình thường idol không thể tùy tiện ăn uống, làm nhiệm vụ cũng là một cơ hội tốt để giải phóng thiên tính.

Nhân viên công tác rất nhanh đã đưa cho bọn họ một danh sách đồ ăn vặt, trước cửa nam của phố ăn vặt được vẽ một vạch màu vàng, một khi đi qua thì sẽ bắt đầu tính giờ.

Nói là đồ ăn vặt, kỳ thật lại là đồ ăn gì cũng có.

Lâm Hạng Bắc kéo Chu Dữ Bạch muốn trực tiếp xuất phát lại, bình tĩnh ấn mở Wechat, ấn mở nhóm chat của NebulaX.

Lâm Hạng Bắc: [Bọn em tới rồi. Nhiệm vụ là tìm được hai mươi món đồ ăn vặt [hình ảnh]]

Cậu chụp ảnh danh sách qua.

Lâm Hạng Bắc: [Làm xong nhanh nhất sẽ chiến thắng, bọn em sẽ bắt đầu trước. Mỗi khi tìm được một món thì sẽ gửi vào trong nhóm, tránh để bị trùng, sau khi mọi người tới cũng có thể trực tiếp bắt đầu, cố lên.]

Thành thật mà nói, nhờ sự giúp đỡ của người qua đường ở hiện trường có lẽ cũng không nhất định sẽ hữu dụng, dù sao thì cửa hàng thật sự quá nhiều, tất cả đều dựa gần nhau còn chưa nói, mà mỗi nhà đều có tầng hai tầng ba, lối rẽ cũng nhiều, rất dễ bị lạc.

Rất nhanh, Cấp Húc Tích ngồi trên ô tô nhỏ đã trả lời một chữ “Được”, Biên Nam Nhất cùng Quyền Triết ngồi xe máy điện lại không hề có phản ứng, hẳn là chưa thấy.

Hai người rất nhanh đã bước qua vạch màu vàng, bắt đầu tính giờ.

Đường của phố ăn vặt đương nhiên phải đi bộ, hơn nữa con đường tương đối hẹp, phía sau mỗi người Lâm Hạng Bắc cùng Chu Dữ Bạch đều có một PD đi theo, không ít người qua đường ở cửa nam nhận ra hai người đều hưng phấn đi theo phía sau, đa số đều là nữ sinh trẻ tuổi.

Thanh Giang Cửu Vạn Lý lúc nào cũng có thể tới, mà gặp được idol thì cả đời cũng chỉ có một lần này thôi.

Ngôn Tư Vũ vội vàng nở nụ cười xán lạn với người bạn cùng phòng đang ăn xiên: “Hôm nay việc chi tiêu cứ tính cho mình, quay về mình sẽ trả cho cậu, mình đuổi theo họ trước đây!!”

Bạn cùng phòng vô cùng vui vẻ mà ra dấu OK, tiếp tục ăn xiên.

Chu Dữu Bạch cầm danh sách, trên danh sách có đưa ra tên cửa hàng cụ thể, chẳng hạn như “hoành thánh sốt cay” phải đến một cửa hàng được chỉ định, mà không phải tùy tiện chọn một cửa hàng hoành thánh là được.

Hắn nhìn Lâm Hạng Bắc đi ở phía trước: “Không cần xem lại lần nữa sao?”

Hai mươi món ăn vặt, hơn nữa còn là những cửa hàng khác nhau, tên của các cửa hàng trong tầm nhìn kỳ thật rất giống nhau, khiến người nhìn hoa cả mắt, rất dễ nhớ nhầm.

“Không cần.” Lầm Hạng Bắc tự điểm huyệt thái dương của mình một cách đơn giản, “Nhớ rất rõ ràng.”

Đã nhìn thì không quên được.

Thông tin chương trình đưa ra tất nhiên là tương đối dễ lẫn lộn, hai người đi một hồi lâu mới tìm được cửa hàng đầu tiên.

Ở trong đám người kích động này, một nam sinh cao ráo cũng đủ để nổi bật như hạc trong bầy gà, huống chi vì để quay hình, hai người đều không đội mũ hay đeo khẩu trang, khả năng hút ánh nhìn lên đến 100%.

Đi đến nơi nào sẽ oanh động nơi đó.

Lâm Hạng Bắc cùng Chu Dữ Bạch đều không bị cận, nhìn thấy cửa hàng đầu tiên cùng lúc.

[Quán ăn Hồ Nam A Ngõa Cách]

Trên cửa được treo một chuỗi ớt cay đỏ, nhìn đặc biệt vui vẻ. Cửa tre đỏ son, thậm chí còn hơi thấp, Chu Dữ Bạch cùng Lâm Hạng Bắc đi vào đều phải hơi cúi đầu.

Khi tiến vào trong, vừa nhìn là thấy, tổng cộng có khoảng mười cái bàn, giờ phút này đều đã ngồi đầy.

Không biết cửa hàng tiếp theo cách bao xa, cũng sợ tới đó rồi phải đợi tiếp, lúc này đang là giờ cao điểm, rất đông người.

Cho nên hai người không đi.

Vốn dĩ có người vào cửa, đa số người bên trong sẽ theo phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu nhìn một cái.

Cô gái ngồi gần cửa nhất vốn đang uống canh rất ngon lành, vì cay mà trán đầy mồ hôi, lớp trang điểm đã hơi chảy ra, hơi híp mắt thỏa mãn, vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt màu nâu của Chu Dữ Bạch.

Cô cứng đờ mà duy trì tư thế cầm bát, chút canh ở trong miệng từ từ rơi xuống cổ họng, ánh mắt di chuyển, lại thấy được Lâm Hạng Bắc đi theo sau Chu Dữ Bạch.

Cô gái suýt chút nữa bị sặc vì cay, buông bát, kinh thiên động địa mà ho hai tiếng, đấm liên tục vào ngực, sắc mặt cũng đỏ lên.

Một cánh tay thon dài xinh đẹp đưa tờ khăn giấy đến trước mặt cô, cô gái nghe được một thanh âm dễ nghe: “Không sao chứ?”

Đầu óc cô gái kia có chút mơ hồ mà nhận lấy khăn giấy: “... A, không sao, không sao.”

Cô không biết soái ca trước mặt, cũng thấy được máy quay chuyên dụng sau lưng bọn họ, mà thành phố S lại thường xuyên có nghệ sĩ tới quay hình, bởi vậy cô rất nhanh đã phản ứng được.

Nói như vậy, lúc này theo bản năng có lẽ sẽ nghĩ đến việc bản thân được lên hình, nhưng mà cô gái này nhìn Lâm Hạng Bắc, đầu óc trong lúc nhất thời có chút đơ cứng.

Cô lau mồ hôi, đồng tử chấn động mà thấy được lớp trang điểm của mình hơi nhòe đi, trong lòng điên cường SOS. Chưa kịp xấu hổ, soái ca đã rất nghiêm túc mà nhìn cô, nói: “Xin hỏi, nếu cô không ngại thì có thể ghép bàn không?”

Một soái ca giống như con lai khác bổ sung: “Bọn tôi chỉ ăn một chén hoành thánh sốt cay, rất nhanh sẽ rời đi.”

Cô gái không cần nghĩ ngợi mà gật đầu: “Được thôi!”

Hai tuyệt thế soái ca vẻ mặt khẩn cầu hỏi mình có thể ghép bàn hay không, ngữ khí cũng có chút cẩn thận, như vậy ai có thể từ chối được chứ.

Lâm Hạng Bắc: “Cảm ơn.”

Vì thế mà dưới tầm mắt chú ý của toàn bộ khách hàng, Lâm Hạng Bắc cùng Chu Dữ Bạch ngồi xuống trước mặt cô gái kia.

Cô gái vốn dĩ chỉ uống canh, nhưng hiện tại lại không hề vội vàng, ngược lại là thả chậm tốc độ, nhìn hai người bọn họ.

Nhận thấy được tầm mắt, Lâm Hạng Bắc giương mắt, cười ôn hòa với cô.

Nhân viên cửa hàng rất nhanh đã tới: “Quét mã gọi món, cảm ơn.”

Chu Dữ Bạch lấy điện thoại ra, quét xong, rất nhanh đã tìm được món hoành thánh sốt cay.

Hoành thánh chỉ nấu một chút là chín, bởi vậy rất nhanh đã được mang lên. Vẻ ngoài xác thực là mê người, một tầng sa tế cùng bột ớt đỏ au, nước cay lấp lánh sánh quyện, hành lá xanh trắng được cắt nhỏ, hoành thánh ở chính giữa được bao đầy thịt, óng ánh như pha lê.

Mùi hương bay vào mũi, khiến cho người ta phải ngửa đầu lên.

Nhìn một cái là có thể gợi lên sự thèm ăn, khiến ngón trỏ động đậy.

Chu Dữ Bạch thuận tay cầm hai cái muỗng từ cái ống bên cạnh, dùng khăn giấy lau một lần, đưa cho Lâm Hạng Bắc một cái.

Cô gái kia nhanh chóng uống hai ngụm canh, cầm điện thoại, bắt đầu trấn định mà tra xem hai người ngồi trước mặt là ai.

Có lẽ là vì cô mở định vị nên rất nhanh đã tìm thấy.

Mẹ nó, cô từng nghe qua về NebulaX, mà hai vị này chính là Chu Dữ Bạch cùng Lâm Hạng Bắc đang được bàn tán trên mạng.

Được trực tiếp xem mukbang tại hiện trường, thật sự là xác suất quá nhỏ, về trường kể lại có lẽ bạn học cũng không tin.

Cho tới nay, Chu Dữ Bạch vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà nhìn một bát hoành thánh sốt cay này, hắn lại chậm chạp không hành động.

Hắn không tiếng động mà nhìn Lâm Hạng Bắc một cái, mím môi buông muỗng xuống: “Em ăn trước đi.”

Lâm Hạng Bắc ý thức được, có lẽ Chu Dữ Bạch không ăn được cay.

Cậu gật đầu, kéo bát hoành thánh về phía mình, dùng cái muỗng múc một cái lên, cắn một miếng.

Vành tai trắng sáng của Lâm Hạng Bắc rất nhanh đã biến thành màu hồng nhạt.

Cay.

Các cửa hàng chuyên bán món ăn Hồ Nam sẽ có tiêu chuẩn về độ cay không giống nhau, người bình thường không ăn cay sẽ có phản ứng tương đối rõ ràng.

Lâm Hạng Bắc cúi đầu an tĩnh ăn hoành thánh, hoành thánh vừa làm xong vừa nóng vừa cay, cậu lại ăn nhanh, cay đến mức trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Đôi môi bình thường nhàn nhạt cũng như được tô thêm son, dần xuất hiện màu sắc ngày thường không có.

Vì để giảm bớt độ cay, Lâm Hạng Bắc muốn uống nước lạnh, nhưng mà trà trong ấm vậy mà lại rất nóng, Lâm Hạng Bắc nhìn hơi nước bốc lên, lâm vào trầm mặc.

Cô gái kia là khách quen, nhỏ giọng giải thích một câu: “Nơi này chính là một năm bốn mùa đều cung cấp trà nóng miễn phí, nhưng có thể mua đồ uống.”

Chu Dữ Bạch đứng dậy: “Chờ một chút.”

Chương trình sẽ không thanh toán cho những đồ bên ngoài danh sách, bởi vậy Chu Dữ Bạch phải dùng đến 200 tệ kia.

Lâm Hạng Bắc nhận lấy nước đá, lại không uống quá nhiều, dù sao thì vẫn phải tiếp tục ăn.

Tiếp theo đó, Chu Dữ Bạch có ngốc hơn nữa thì cũng đã nhìn ra... Lâm Hạng Bắc dường như cũng không thể ăn cay.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên kéo bát hoành thánh về phía mình: “Cùng nhau ăn.”

Ngôn Tư Vũ đứng ở sau người quay phim, dùng góc nhìn thứ nhất xem toàn bộ cảnh tượng này: “!!!”

Rất nhanh, trên Super Topic của CP Chiến Bại đã xuất hiện video hiện trường, trực tiếp phát đường cho các chị em.

Chỉ có chữ, không tag người liên quan vào, không đề cập tới tên thật, sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả quảng cáo.

Tuyển thủ hóa đá trong nhà của thành phố S V: [Mấy chị em trong Super Topic Chiến Bại, tôi không ngờ rằng bản thân mình có một ngày được xuất hiện ở hiện trường phát đường như thế này [hít oxy.jpg] Mọi người tuyệt đối không tưởng tượng được tôi đã nhìn thấy gì đâu [đấm ngực dậm chân.gif]

Hôm nay tôi bị bạn cùng phòng kéo đi dạo phố ăn vặt, kết quả vừa đến cửa nam đã đυ.ng phải ZYB lái motor chở LXB đi tới... Đúng, không sai, là motor. Mặc kệ là có phải vì hiệu quả chương trình hay không, tóm lại là kết quả rất rõ ràng, ZYB, để LXB ngồi ghế sau xe của anh ấy.

Các bạn à, xưa nay chưa từng có, xưa nay chưa từng có, thông qua những bài phỏng vấn thì chúng ta cũng có thể biết rồi, LXB hẳn là người đầu tiên ngồi ghế sau xe của ZYB!!!! Chúc mừng Bắc Bắc của chúng ta, lại thực hiện được sự đột phá tiếp theo với Chu Bạch!! (bushi)

Nhớ lại đi mấy chị em, ngay từ đầu, Tiểu Biên muốn đi nhờ xe của đội trưởng, kết quả lại bị đội trưởng lãnh khốc cự tuyệt, hoàn toàn là cả mặt đều viết chữ “vô tình”! Nhưng mà A Bắc của chúng ta lại cứ nhẹ nhàng như vậy mà ngồi lên rồi [ngạc nhiên đến lùi ra sau.jpg]

PS, đoạn này nhất định phải chờ đến khi chính thức công bố để xem, tôi tin tưởng chương trình sẽ không cắt, cảnh này mẹ nó rất đẹp, chỉ cần hậu kỳ hiểu người xem muốn nhìn thấy cái gì thì 100% không có khả năng bị cắt [tin tưởng.jpg]

Sau đó tôi đi theo phía sau đại ca quay phim, đi tới chỗ bán hoành thánh sốt cay, hai người cùng ăn một bát, không phải là tới rồi sao [nụ cười trí tuệ]

Trọng điểm là, mấy chị em à, trọng điểm chính là... Tin là những người theo đuổi lâu đều biết, Chu Bạch không ăn cay, cho dù là trời sập xuống thì cũng không ăn.

Trong nhóm, Chu Bạch luôn kiên quyết không ăn cay, chơi bao nhiêu trò, uống nước đắng hay ăn chanh thì Chu Bạch đều không đổi sắc, chỉ là sống chết cũng không ăn cay. Suy xét đến cấp độ ưu tiên thì nhất định là không ăn cay lớn hơn chấp niệm thắng bại nhiều. Nhưng dựa trên cái tiền đề này, Chu Bạch của chúng ta, sau khi phát hiện A Bắc không thể ăn cay thì chủ động kéo bát hoành thánh sốt cay đến trước mặt mình...

Tôi nghe rất rõ ràng, Chu Bạch nói “cùng, nhau, ăn”.

Ba chữ này quanh quẩn trong đầu tôi cả thế kỷ mất.

Tôi lúc nghe thấy Chu Bạch nói: “!!!!”

Đừng nói nữa các chị em, Chu Bạch phải có vợ huhuhuhuhuhuhuhu, tôi sẽ biểu diễn ấn huyệt nhân trung cho các chị em xem [rơi lệ] [rơi lệ]]

Fan trong khu bình luận đều hiểu rõ việc ngồi ghế sau motor và không ăn cay có ý nghĩa gì với Chu Bạch.

Thật không dám giấu giếm, cái này thực sự không thể trách fan nghĩ nhiều, đây quả thực là do chính chủ tự gõ đầu fan, buộc fan nghĩ ra những thứ này.

Quả thực là khắc vào linh hồn, vừa chọc một cái thì chuông báo động đã vang lên.

Chi thấy không biết bắt đầu từ ai, trong Super Topic Chiến Bại, sau khi xem xong bài đăng này, tất cả đều ăn ý mà khởi xướng cùng một nội dung...

Tiểu màn thầu xứng với bánh bao nhân sữa 1551 V: [zybhgylb...!]

Vui vẻ làm soái ca cá mặn V: [zybhgylb...!]

Yêu rồi yêu rồi thật sự yêu rồi V: [zybhgylb...!]

Mấy fan sau nửa ngày mới vào Super Topic lập tức ngây ngốc, không biết trong khoảng thời gian ngắn mình đã bỏ lỡ cái gì, trầm tư suy nghĩ nửa ngày thì mới thành công giải mã: Chu Dữ Bạch phải có vợ.

(周屿白活该有老婆 – zhōu yǔ bái huógāi yǒu lǎo·po – Chu Dữ Bạch phải có vợ)

Video đi motor trên đường cũng được fan đưa sang Super Topic, hơn nữa còn ghép đủ loại BGM, ấn mở là có thể có được vui sướиɠ.

Thần kỳ nhất chính là, rõ ràng là cùng một video, nhưng khi ghép BGM khác nhau vào thì lại như có được một video mới hoàn toàn, những cảm xúc khác nhau cứ vậy dâng lên,

Điểm chung duy nhất giữa các video là: khiến fan bị mắc kẹt.

Tuyển thủ hóa đá trong nhà của thành phố S: [Bổ sung một chút, mấy chị em, Bắc Bắc ăn cay thì lỗ tai sẽ đỏ, ôi, tôi nhìn đã không nhịn được rồi.

Hơn nữa quên không nói, A Bắc cùng Chu Bạch ngồi ghép bàn với một tiểu tỷ tỷ qua đường QAQ, tôi thật sự hâm mộ muốn xuyên vào trong cơ thể của tiểu tỷ tỷ kia huhuhuhuhuhuhuhuhu.

Tưởng tượng cảm giác đó một chút, đang ngồi ăn hoành thánh, sau đó idol đột nhiên đi vào cửa hàng, đi đến trước mặt mình, thật ôn nhu lễ phép hỏi có thể ghép bàn hay không, sau đó liền ngồi ở trước mặt mình, cái bản nhỏ kia cách nhau còn chưa đến nửa thước huhuhuhuhuhuhu, sau đó hai vị soái ca ngồi ở trước mặt cùng nhau ăn một bát hoành thánh, ngẫu nhiên còn ngẩng đầu nhìn mình, lễ phép cười nói với mình một câu ăn ngon không.

SOSSSSSS, cảm nhận một chút, quả thực là tim nổ mạnh huhuhu.

Cho nên tôi nói này mấy chị em, ngày thường nhất định phải hành thiện tích đức, thường xuyên là người tốt chuyện tốt, không chừng ngày nào đó là có thể gặp được chuyện vui sướиɠ bất ngờ như tiểu tỷ tỷ kia đấy [yêu tinh chanh cắn khăn tay khóc,jpg]]

Sự hình dung này quá mức mộng ảo, mấy chị em trong Super Topic thực hâm mộ muốn khóc.

Lỡ như có một ngày thực sự có thể đối mặt với CP của mình mà cùng nhau ăn cơm, vậy quả thực là đạt tới trình độ cứu vớt địa cầu rồi.

...

Đào Kim Nương đang đi dạo trung tâm mua sắm ở thành phố A, nhìn chằm chằm vào điện thoại: “...”

Mẹ nó, cô vậy mà lại không ở hiện trường!!

Làm Đào · fan số một · người sáng lập Super Topic · người đặt tên · tiền tiêu không hết · Kim Nương, cô nhất thời bi phẫn, quyết định quét thẻ đen của chính mình, mua được một đống quà, tất cả đều lấy tên “Fan số một của Lâm Hạng Bắc” để gửi đến trụ sở của Tinh Nguyên Tế Họa.

Nhân viên cửa tiệm không biết vì sao thần sắc của Đào Kim Nương lại biến hóa, lễ phép mà nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng: “Nữ sĩ?”

Đào Kim Nương hoàn hồn, bi thương mà cất điện thoại vào trong túi xách.

Cô nhìn quanh cửa tiệm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cái này, còn có cái này.”

Nhân viên cửa tiệm nở nụ cười tươi: “Hiện tại liền gói lại sao?”

Đào Kim Nương: “Không, trừ bỏ hai cái này, tôi đều muốn.”

Nhân viên cửa tiệm: “...”

Cô hợp lý hoài nghi phú bà tiểu tỷ tỷ này xem quá nhiều phim truyền hình rồi.

Nhưng mà! Như vậy thì có sao đâu!

Trong lòng nhân viên cửa tiệm hò hét một câu cầu phú bà tỷ tỷ bao dưỡng, không cần quá để ý giới tính.

Đương nhiên, trên thực tế vẫn rất lễ phép mà duy trì nụ cười, gật đầu: “Được, nữ sĩ. Nhưng mà số lượng có hơi nhiều, là đóng gói rồi gửi về cho cô sao?”

Đào Kim Nương: “Ừm, tôi ghi địa chỉ cho cô.”

Địa chỉ cô ghi chính là trụ sở của Tinh Nguyên Tế Họa, hơn nữa còn dặn dò nhân viên cửa tiệm: “Khi gửi đi thì dùng tên ‘Fan số một của Lâm Hạng Bắc’.”

Nhân viên cửa tiệm: “... Được!”

Đào Kim Nương cảm thấy tâm tình của chính mình rất tốt, cuối cùng cũng bỏ qua sự tức giận vừa rồi.

Tuy rằng cô đã thấy bộ đồ ở sân bay, nhưng Đào Kim Nương cũng đoán được, có thể là Lâm Hạng Bắc không có quần áo thích hợp để mặc.

Không sao, mấy thứ này rất nhanh sẽ được gửi đến công ty.

Có cô ở đây, từ đầu tới chân Lâm Hạng Bắc sẽ có đủ quần áo mặc đến tận kiếp sau.

Mặc xong liền ném cũng hoàn toàn có thể.

Nhóc con, mama yêu con.