Chương 2: Tân sinh đãi ngộ (hai)

Hưng phấn khi tới đây dần qua đi, mệt mỏi cùng bóng tối vây quanh vô thanh vô tức xâm nhập vào

mỗi người.

Đảo mắt nhìn quanh, toàn khu đất trống trải chỉ có vài ngọn đèn leo lét tưởng như sắp tắt.

Tất cả mọi người vùi đầu dựng lều trại.

Thanh âm sóng biển vỗ bờ tràn ngập bốn phía, đều đều êm ái tưởng

như bài hát ru con. Không ít người đã muốn bỏ cuộc, coi lều trại như tấm đệm cứu mạng, ngã lên ngủ say.

Soso vừa mới bắt đầu còn hưng trí bừng bừng chạy đến hỗ trợ, bất quá chưa kiên trì nổi ba phần chung đã bắt đầu ôm cái đệm ngồi ngáp.

Xuất thân là quý tộc hiển hách nhất của Mộng đại lục, Dilin nguyên bản cũng không hiểu phải dựng lều trại kiểu gì, may mắn lúc trước, đạo sư dạy ma pháp vỡ lòng cho hắn đã nhắc nhở cũng như tự mình dạy hắn cách làm. Có thể thấy được, ở St Paders học viện dựng lều trại là truyền thống quý giá nhất dành cho tân sinh.

Trong cảnh tối lửa tắt đèn, hắn ước chừng phải dùng một giờ mới dựng tốt lều trại. Lúc này, đại đa số người đã muốn tiến vào mộng đẹp. Dilin đem Soso đưa vào một bên lều trại, mới thở dài một hơi nằm xuống.

Rốt cục tới rồi.

Hắn nhắm mắt lại.

Chỉ có tự mình trải qua, mới biết được để đi đến bước này gian nan ra sao. Trên thực tế, nếu không phải cuối cùng công chúa Joanne bị đình chỉ học về nhà tự kiểm điểm thì có lẽ giờ này hắn đã đang nằm ở ký túc xá của Thánh Tác Duy Vinh Quang học viện. Thật khó có thể nói hết sự hưng phấn cùng kích động của hắn khi nghe phụ thân báo tin này. Tuy rằng học ở St Paders, thì chính là kỵ sĩ được mọi người tôn kính, nhưng mà đó cũng không hoàn toàn là lí do, kì thực hắn còn một tính toán nhỏ khác.

Hắn mong muốn trở thành đệ tử St Paders không chỉ bởi vì hắn muốn trở thành ma pháp sư, mà nguyên nhân lớn hơn là hắn có thể thoát li khỏi gia tộc, hoàng quyền. Mà điểm ấy, chỉ có St Paders học viện mới có thể làm được.

Bên cạnh Soso khẽ trở mình, hơi thở ấm áp không ngừng quanh quẩn nơi vành tai hắn.

Dilin từ trong túi không gian lấy ra một tấm thảm, nhẹ nhàng đắp lên hai người, sau đó xoay người ngủ.

Do độ mềm mại của lều trại là có hạn, cho nên khi trời còn mờ sáng, Dilin cùng Soso đã bị từng cơn đau nơi thắt lưng ép đến tỉnh ngủ. Hai người từ túi không gian của mình lấy ra nước súc miệng, sau đó dùng khăn mặt xoa xoa mặt.

Soso đột nhiên nói: “Chúng ta hiện tại là đang ở St Paders học viện đúng không? Không phải ta đang mơ một giấc mơ hoang đường đấy chứ? ”

Dilin đối với sự

hưng phấn của

cậu đã muốn trở lên vô cảm, thuận tay thu thập mấy thứ đồ linh tinh, mở cửa lều trại đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi lều trại, hắn liền ngây dại.

Bởi vì Mikris tự mình mang theo một đám ma đạo sư đối với lều trại làm ký hiệu.

Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của hắn, Mikris quay đầu lại hướng hắn nhe răng cười.

Soso vừa lúc nhô đầu ra, nhìn đến tươi cười của Mikris đột nhiên hét rầm lêm. Giọng hắn vốn cũng không nhỏ, huống hồ còn là trong sự tĩnh lặng lúc sáng sớm. Nhất thời, tất cả đệ tử đều bị kinh động, hoang mang rối loạn vội vội chui ra khỏi lều, đề phòng nhìn thấy bốn phía.

Mikris tươi cười cứng đờ.

Nhóm ma đạo sư đi theo hắn đang bận rộn làm ký hiệu trên các lều cũng cứng đờ.

Dilin bất đắc dĩ day day cái trán, khẩn cấp che lại cái miệng của Soso. Hắn cơ hồ có thể đoán trước, có Soso, kiếp sống tương lai ở sáu năm học tập này nhất định sẽ rất hưng phấn mà.

Mặc kệ nói như thế nào, Soso dù sao cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đánh thức.

Mikris tự mình lại đây tỏ vẻ”Ân cần thăm hỏi”, “Ta đây quả thật vạn phần tò mò về nguyên nhân ngươi thét chói tai. Nếu không ngại có thể hay không giải thích một chút?”

Soso rụt lui bả vai. Từ đêm qua sau khi nhìn đến Mikris lượn lờ tới lui trên trời, hắn liền có chút sợ hãi trong lòng.

Dilin từ tốn giải thích: “Hắn từ nhỏ chính là vô cùng sùng bái các hạ, cho nên khi thấy nụ cười của ngài mới trở lên kích động như thế.”

“Nga? Là như thế này sao?” Mikris hồ nghi nhìn Soso.

Soso cúi đầu.

Hành động này của hắn hiển nhiên bị hiểu lầm là đang thẹn thùng, sắc mặt Mikris cuối cùng đẹp một chút, “Được rồi. Hai người các ngươi trước cứ ở trong, ta đi an bài các đệ tử khác đã.”

Kỳ thật cũng không cần đến phiên hắn an bài, nhóm ma đạo sư hắn mang đến đã muốn thu xếp xong xuôi cả rồi.

Soso thấy chính mình cùng Dilin bị bỏ lại một bên, bất an nói: “Chúng ta có thể hay không bị đuổi về?”

“Sẽ không.” Đối với điểm ấy, Dilin nhưng thật ra rất có tin tưởng. St Paders học viện thà rằng đem bọn họ nhét vào trong kho hàng niêm phong cất kĩ, cũng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm trái với ước định năm xưa.

Mikris đem quyền hạn và danh ngạch ma đạo sư tùy tiện an bài cho mấy đệ tử còn lại, làm cho bọn họ dẫn người rời đi, sau đó quay trở về.

Soso thân thể dựng thẳng tắp.

Mikris vừa lòng địa gật gật đầu. Đối với người sùng bái chính mình, hắn chưa bao giờ keo kiệt biểu hiện ra vẻ mặt ôn nhu, “Lều trại kia là của các ngươi hả? ”

Không đợi Dilin trả lời, Soso đã muốn giành nói: “Không phải!”

Mikris ngẩn người nói: “Như vậy các ngươi đây......”

“Không phải của chúng ta.” Soso cắn môi, kiên định nói, “Đều là của học viện.”

“Nói thì đúng là như vậy......” Mikris muốn tiến thêm một bước biểu đạt ý tứ của chính mình, chợt lại nghe Soso kích động nói, “Ta đã chuẩn bị tốt tùy thời vì học viện hi sinh!”

Mikris: “......” Nếu hắn nhớ không lầm, bọn họ đây hẳn là trường học, không phải quân đội đi?

Dilin mỉm cười giải thích: “Chỉ cần là chuyện về ngài, hắn luôn đặc biệt dễ dàng kích động. Hơn nữa năm nay tên của ngài lại được bài danh thứ chín trên toàn thể ma pháp sư của Mộng đại lục.”

Nghiệp đoàn ma pháp sư cứ mỗi năm một lần sẽ tổ chức đô hội bài danh ma pháp sư, ám chỉ chính mính là mới tổ chức ma pháp sư lớn nhất. Đương nhiên,vì đề cao địa vị của ma pháp nghiệp đoàn, phương diện bài sẽ có chút ít mờ ám. Tỷ như, việc nhân đức không nhừơng ai, mỗi lần bài danh ba danh đầu chắc chắn là người nhà. Ở trong lòng đại đa số thánh viện ma đạo sư, cứ nghĩ đến cái gọi là đệ nhất đệ nhị đệ tam cao thủ

thì căn bản là mỗi ngày đều căm hận mà nghiến răng.

Mikris nhíu mày nói: “Ma pháp nghiệp đoàn lại làm bừa nữa sao?” Bất quá hắn không có tiếp tục truy cứu vấn đề này, mà là từ trữ vật không gian lấy ra một chiếc bút lửa màu đỏ, đi đến lều trại cạnh bọn họ, vẽ một cái huy hiệu.

Ma pháp sư từng chế tạo ma pháp quyển trục thì đều là cao thủ vẽ tranh.

Soso trừng to mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Huy hiệu của tộc nhà ta không phải như thế.” Hắn dừng một chút, lại nói, “Ba tắc khoa gia tộc cũng không phải.”

Mikris nói: “Này đương nhiên không phải huy chương của gia tộc các ngươi, đây là huy hiệu của

thập giai chính ma đạo sư Hydeine Taji Aires.”

Dilin giật mình nói: “Hắn là đạo sư tương lai của chúng ta?”

“Đúng vậy.” Mikris nhìn hai khuôn mặt hưng phấn bừng bừng trước mắt, đột nhiên có chút không đành lòng, “Hydeine hắn là một ma đạo sư vĩ đại. Cho dù trăm ngàn năm sau, cũng không ai có thể phủ nhận điểm này.”

Dilin cảm thấy giọng điệu của hắn có điểm kì quái.

Soso quả thật không có nghĩ nhiều như vậy, ánh mắt đơn thuần sáng lên: “A. Cho nên ngươi không phải là đạo sư của chúng ta?”

Mikris thấy hắn hai mắt sáng trong suốt nhìn mình, còn tưởng rằng hắn vì thế mà cảm thấy khổ sở, trấn an nói: “Này còn không nói trước được. Còn phải xem Hydeine có nguyện ý nhận các ngươi hay không.” Bởi vì Hydeine kiên trì phải tự mình chọn lựa đệ tử, cho nên học viện cuối cùng nghiên cứu quyết định, vạn nhất Hydeine đánh trượt đệ tử, như vậy hắn thân là người đứng đầu các giáo thụ bậc sơ cấp, phải cắn răng mà thu nhận

bọn họ. Đối với quyết định mang tính nửa cưỡng ép này, hắn nguyên bản là rất kín đáo phê bình, nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt hồn nhiên sáng ngời của Soso, hắn đột nhiên cải biến quyết định, “Cố gắng biểu hiện đi. Nếu thật sự không thể thông qua, ta sẽ nhận lấy các ngươi.”

Soso không chút nghĩ ngợi nói: “Ta nhất định

sẽ cố gắng thông qua!”

Mikris: “......”

Dilin giải thích: “Vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không để mất mặt trước ngài.”

Mikris hiền lành nhìn Soso vẻ mặt tràn ngập ý chí chiến đấu. Thật sự là hảo hài tử a.

Dilin nhìn huy chương của Hydeine ngẩn người.

Hắn rốt cục nghĩ tới, hắn tựa hồ từng từ đạo sư dạy ma pháp vỡ lòng nghe nói qua tên này.

Một cái..... Chính là một cái nhân vật không thể nào được hoan nghênh.

Mikris đưa cho hai người bọn họ một quyển sách nhỏ, bên trong miêu tả vị trí các khu của học viện St Paders. Nơi nhận đồ dùng hàng ngày, vị trí căng tin...... Sau đó, liền mặc

bọn họ tự sinh tự diệt.

Soso ngủ trưa dậy, ngơ ngác nhìn lều trại trống không bốn phía, lo lắng hướng Dilin đang đọc sách dưới tàng cây hỏi: “Chúng ta có thể bị vứt bỏ không

?”

Dilin đầu cũng không ngẩng lên nói: “Tân sinh báo danh tổng cộng có ba ngày, chúng ta tới quá sớm.”

Soso ai oán: “Chính là vì cái gì chỉ có đạo sư của chúng ta còn chưa đến?”

Cái loại cảm giác bị cho ra rìa này rất không xong a.

Dilin nghĩ tới đủ loại đồn đại về Hydeine, trong lòng cũng bịt kín một tầng bóng ma. Nếu đạo sư của họ thật sự là hắn thì……

Phía

đông nam đột nhiên nổi lên tiếng xé gió..

Soso cùng Dilin đồng thời đứng dậy, nghển cổ lên nhìn.

Chỉ chốc lát sau, bốn ma pháp sư liền xuất hiện trên bầu trời, bọn họ mỗi người đều cầm một cây gậy trúc. Nơi bốn cây gậy trúc giao nhau đặt một chiếc ghế dựa, trên ghế, một thanh niên mặc trang phục dạ hội cung đình rườm rà, vẻ mặt ngạo mạn. Bọn họ tựa hồ không biết phía dưới có người, cứ thẳng hướng học viện mà bay đi.

Bởi vì phản quang, khuôn mặt thanh niên thủy chung bị che trong một luồng ánh sáng mờ.

Nhưng Dilin đối với huy hiệu đầu chim ưng màu vàng trên ghế dựa lại quen thuộc đến không thể quen hơn——

Khảm đinh đế quốc hoàng thất.