Chương 22: Trở về

Chờ Tần Thận biết được tin tức này, trong nhà đã tề tựu đông đủ năm bà mối nổi tiếng nhất ở Thượng Hải. Các bà suýt nữa vung tay đánh nhau, chỉ vì tranh đoạt vị trí được xem mắt đầu tiên với đại thiếu gia nhà họ Tần.

Quý Thanh Vinh tính toán trên đầu ngón tay, nghe nói Tần Thận lại quay về Bắc Bình, anh rời đi từ sáng sớm hôm qua, bây giờ hẳn đã nhận được tin tức, chờ ngày mai vì anh an bài lần xem mặt đầu tiên, anh vừa lúc đuổi kịp!

Bên môi cô nâng lên cười nhạt, cơ hồ che lấp không được giữa mày ý cười.

Mẹ Vương nghiêng người dán lại đây, nhỏ giọng hỏi: “Bà chủ, như vậy không ổn lắm.”

Cậu chủ độc chưởng trong nhà quyền to, tuy không giống ông chủ có tác phong nói một không hai, nhưng sợ rằng cũng không dễ đối phó như vậy. Huống hồ là chuyện hôn nhân đại sự, ngày hôm trước bà chủ mới chọc anh tức giận, tại sao hôm nay lại bắt đầu xằng bậy rồi.

Quý Thanh Vinh giơ lên mi: “Tôi là mẹ kế của anh ta! Hôn nhân đại sự, luôn nghe lời cha mẹ! Hà cớ gì tôi lại không quyết định được ——”

Lời nói của cô còn nghẹn trong cổ họng, chỉ thấy một nam nhân phong trần mệt mỏi đẩy cửa ra, khăn quàng cổ còn chưa kịp cởi bỏ, liền nâng đôi mắt đen nặng nề nhìn phía cô.

Lòng cô có chút hoảng loạn, làm sao động tác của anh nhanh như vậy, kế hoạch mới đạt một nửa, tại sao anh đã về rồi?

Lúc này cô lại không nhớ đây là biện pháp cô dùng để ép anh trở về.

Một đám nữ nhân ríu ra ríu rít lập tức ngừng lại, động tác nhất trí nhìn qua bên này. Này vừa thấy, trong mắt không khỏi đều mang theo kinh diễm. Mọi người đều nói đại thiếu gia nhà họ Tần chính là anh tài trong giới kinh doanh, lại không có người nói qua bộ dạng anh tuấn lãng như vậy, tướng mạo cực kỳ đẹp trai, vóc người lại cao lớn, gia thế còn rất tốt, đây chính là kim cương trong kim cương sao!

Mấy người hướng Tần Thận chuyển qua thân, đồng thanh gọi: “Tần thiếu gia!”

Tần Thận thoáng lui một bước, đôi mắt liếc hướng đang ngồi ở trên sô pha Quý Thanh Vinh, lúc này ngồi đến đoan chính, vừa rồi trong miệng còn dào dạt đắc ý nhắc đến bản thân là mẹ kế.

Tần Bình đem mấy người ngăn cách, khuyên nhủ: “Cậu chủ nhà tôi mới vừa đi công tác về, các vị tạm thời đừng nóng nảy…”

Nơi nào là đi công tác về, rõ ràng mới xuống tàu hỏa, còn chưa tới cửa hàng ở Bắc Bình, vừa nghe tin tức này, liền mua vé xe buổi chiều muộn chạy nhanh trở về. Anh lăn lộn như vậy, may mắn không kêu Tần Bình đi cùng, bằng không muốn để ông già hơn năm mươi tuổi này mệt chết.

Sắc mặt Tần Thận nhàn nhạt: “Tôi trước đi thu thập một chút, các vị tự nhiên.”

Quý Thanh Vinh đang cho rằng bản thân tránh thoát một kiếp, lại nghe anh nói: “Cô Quý, phiền cô lại đây, tôi có lời muốn nói.”

Thoáng chốc, tất cả mọi người nhìn phía Quý Thanh Vinh, bản thân cô cũng như đứng đống lửa như ngồi đống than, tuy không muốn đứng dậy, nhưng trước mặt người khác bị buộc bất đắc dĩ, cắn môi đi theo lên tầng.

Mọi người nhìn bóng dáng cô rồi quay qua nhìn nhau, đoán bọn họ mẹ kế con chồng không hòa thuận như trong tưởng tượng, sẽ không phải việc thành thân này chưa thông qua Tần đại thiếu gia đồng ý chứ!

-

Tần Thận đi đến tầng hai, vẫn chưa trở về phòng, đẩy ra phòng làm việc đem cô mang đi vào.

Giữa trán anh có chút hơi đau, lần trước ở Bắc Bình cảm lạnh vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hai ngày nay lại chạy lung tung, tựa hồ bệnh càng thêm nghiêm trọng.

Sáng sớm hôm ấy khi anh tỉnh lại, biết được chính mình làm chuyện sai lầm, đem cô tắm rửa sạch sẽ rồi đưa cô về phòng. Không đề cập tới lúc tay anh run run đưa vào moi ra toàn bộ nùng tinh trong hoa huyệt cô, dù chỉ ôm thân thể nhỏ xinh mềm mại của cô, trái tim anh cũng đã đập nhanh dồn dập.

Lớn như vậy, lần đầu tiên đã gây ra tai họa này, mặc dù không có người phát hiện, hai người bọn họ chung quy là rối lσạи ɭυâи thường đạo lý. Trong lúc hoảng loạn, anh không kịp phản ứng, vội vàng mua vé tàu bỏ chạy.

Tất nhiên là anh trốn không thoát, ví dụ như bây giờ, Quý Thanh Vinh liền đem đến cho anh một cái hố rối rắm hơn nữa đây.

Anh vừa chuyển thân liền bị thân mình cô để sát vào, anh hoảng hốt lui về phía sau vài bước, ấn xuống loạn nhảy trái tim, đang muốn mở miệng, chợt nghe cô nói: “Vì sao anh chạy?”

Quý Thanh Vinh từ nhỏ đến lớn, thủ đoạn thành thạo nhất của cô là đánh đòn phủ đầu. Tuy cô trước đuối lý, nhưng mở miệng hỏi trước luôn không sai.

Quả nhiên, Tần Thận bị cô hỏi đến cứng họng, thấy cô lại tiến lên, bất đắc dĩ đè lại bả vai cô, trầm giọng nói: “Cách xa chút.”

Cô có chút buồn bực, vừa xuống giường cô liền trở mặt không biết người! Tuy cô quyến rũ trước nhưng còn không phải bởi vì định lực của chính anh không đủ sao!

Cô dùng tay bao lại bàn tay anh đang đặt trên vai cô, tựa như khıêυ khí©h, trong mắt lại mang theo không dễ phát hiện ủy khuất. Lông mi cô run rẩy, mở miệng: “Anh ném tôi xuống, anh xem tôi như bán mình kỹ nữ sao?”

“Không phải.” Anh đánh gãy cô, yết hầu khô lợi hại, than một ngụm, giải thích nói, “Tôi bị ho rất nặng, cô xa tôi chút, đừng bị lây bệnh.”

Hóa ra ý tứ này… Quý Thanh Vinh đem tay anh cầm ở trong tay, xác thật rất lạnh.

Trái tim anh lỡ một nhịp, chật vật quay đầu đi, muốn rút tay về nhưng không thành công.

Đôi tay của nữ nhân kia che lại lòng bàn tay lạnh lẽo của anh, đưa đến bản thân môi, chậm rãi thổi nhiệt khí.

Cô như vậy quan tâm người… Trong lòng Tần Thận hơi hơi chua xót, bàn tay run rẩy, lại luyến tiếc lấy ra, tùy cô vì chính mình sưởi ấm.

Môi Quý Thanh Vinh dán ở mu bàn tay anh, lưu lại hồng nhạt dấu môi, lại dần dần hướng lên trên.

Bất tri bất giác, Tần Thận đã ngã ngồi ở trên ghế, cô cơ hồ ngồi ở trên đùi anh, cảm thấy trên người anh khí lạnh bức người, đông lạnh đến mức người anh cũng có chút lạnh.

Nhưng người nam nhân này, hoan hảo một hồi liền đem cô lưu lại, trở về lại hù dọa cô như thế, cô nhất định phải hòa nhau một ván!

Cô nâng lên ngó sen cánh tay câu lấy cổ anh, môi dán ở khóe miệng anh, hừ nhẹ: “Tần Thận…”

Nam nhân hô hấp dồn dập, anh không thể nào trốn khỏi thủ đoạn này của cô, muốn rời khỏi nhưng không còn sức lực, chỉ có thể chật vật trốn tránh, ho nhẹ vài tiếng: “Cẩn thận lây bệnh.”

Quý Thanh Vinh mυ"ŧ môi dưới của anh, “Chụt chụt” hút mấy cái, kiều thanh: “Tôi không sợ.”

Tần Thận chuyển mắt nhìn phía cô, cô đúng là cực kỳ giảo hoạt. Trước đây khi còn giả vờ nhu nhược thì một hai phải gọi cậu chủ, bây giờ vì quyến rũ anh liền trực tiếp gọi tên anh, vẫn dùng ngữ khí mềm ấm như vậy, thật là… Quá tâm kế.

Nhưng tâm kế như vậy, anh lại hưởng thụ vô cùng, thả mình đắm chìm trong đó.

Tần Thận than nhỏ một tiếng, giơ tay nắm lấy sau cổ cô, môi mỏng tiến lên nhẹ hôn cô.

Quý Thanh Vinh chớp chớp mắt, đắc ý cực kỳ, ôm cổ anh càng chặt, nhu nhu nhược nhược tùy ý anh ăn môi cô.

Anh còn nói có chuyện muốn nói, nhưng hiện nay lại hôn cô không buông ta, chỉ sợ lời muốn nói cũng đã quên không còn một mống.

Anh mυ"ŧ vào môi đỏ của cô, đem vừa đánh lên son môi ăn hết vào trong miệng, cho đến khi trên môi mỏng nhiễm màu đỏ mới dừng lại, buông ra cô lại ho khan vài tiếng.

Quý Thanh Vinh lương tâm tỉnh lại, người này tựa hồ bệnh rất nặng.

Đôi mắt cô xoay chuyển, lại nổi lên hiền thê lương mẫu: “Rất khó chịu sao? Tôi giúp anh đi lấy thuốc?”

Tay anh còn ôm ở eo cô, cằm gác trên vai cô, híp nửa mắt tầm mắt phóng không. Xác thật có chút khó chịu, hôn môi một hồi, người càng thêm choáng váng.

Nhưng bây giờ cô bị chính mình hôn đến miệng sưng lên, trong mắt đầm đìa nước, đi ra ngoài trong tình trạng này, nào có chuyện người khác không nhìn ra cái gì?

Đầu Tần Thận lại bắt đầu đau, nhất thời nghĩ không ra biện pháp, chỉ đành nói: “Chờ lát nữa.”

Quý Thanh Vinh “Ừ” một tiếng, tay mềm mềm vòng lấy anh.