Chương 25: Đi giày

Quý Thanh Vinh cũng không biết đêm qua Tần Thận ngủ bao lâu, chờ đến buổi sáng khi cô bị Mẹ Vương đánh thức, đã ở bản thân phòng.

Bà cách cửa thúc giục: “Bà chủ! Nên dậy thôi! Không phải hôm nay muốn đến buổi đấu giá sao, cậu chủ đã xuống tầng rồi!”

Nếu dựa theo dĩ vãng, bất luận thế nào Quý Thanh Vinh cũng muốn sớm chút xuống lầu, tuyệt đối sẽ không làm anh chờ cô. Nhưng bây giờ gương mặt thật của cô đều bị anh nhìn thấu, đơn giản không diễn nữa, lười nhác đáp: “Đến.”

Chờ cô rửa mặt xong, lại thay một bộ sườn xám mới tinh đi xuống, nam nhân đã ăn xong cơm sáng ngồi ở trước bàn đọc báo.

Quý Thanh Vinh ngồi đối diện anh, nhẹ nhàng ngáp một cái: “Làm sao dậy sớm như vậy nha, nhà nào lại tổ chức buổi đấu giá buổi sáng thế?”

Giọng nói của cô mang theo ti làm nũng, con ngươi lóe thủy sắc, không chớp mắt nhìn anh.

Tần Thận vô cùng đứng đắn, phảng phất không chút nào bị cô ảnh hưởng: “Đi lên thuyền.”

Anh rũ mắt đọc báo, thực tế vẫn ngó tới thái độ bất mãn đô đô miệng của cô, đối thái độ của anh cảm thấy không vui, vì thế châm chước một phen anh lại bổ sung: “Hôm nay gió lớn, mặc nhiều chút.”

Mới vừa rồi anh liền nhìn thấy, váy cô chỉ tới cẳng chân, phía trên còn bị mở ra một đoạn, cho dù trong phòng không lạnh, cũng bị đông lạnh đến tái nhợt, huống hồ là gió lạnh ở bên ngoài.

Anh không thể hiểu nổi vì sao cô không chịu để ý đến thân thể mình.

Quý Thanh Vinh nghe xong lời nói của anh, thuận miệng lên tiếng, sau đó liền dùng thìa múc cháo trắng đưa lên miệng thổi từng ngụm khí.

Mẹ Vương ở phòng bếp, Tần Bình đã đi công ty, nhà ăn lạị không có người hầu, anh rốt cuộc có thể nâng mắt lên nhìn cô.

Hôm nay cô hẳn đã trang điểm qua, làn da tinh tế trắng nõn, phấn má môi đỏ, miệng nhỏ đang từng ngụm từng ngụm đưa cháo vào trong miệng. Nhất thời không để ý, cháo trắng dính vào bên miệng, Tần Thận đang muốn đưa khăn ăn qua, lại thấy cô vươn đầu lưỡi, linh hoạt một quyển, liền không còn.

Trong cổ họng anh căng thẳng, tay vô ý thức nắm chặt khăn ăn.

Bỗng chốc, giày da của anh bị dẫm lên, gót giày đang nhẹ nhàng di chuyển vân vê. Anh đang muốn lên tiếng ngăn lại, lại nghe một tiếng “Lạch cạch”, cô đã đem giày lung tung cởi ra, một bàn chân mặc tất chân theo ống quần duỗi đi vào.

Tay Tần Thận run run cầm tờ báo, thấp giọng: “Đừng làm bậy.”

Quý Thanh Vinh quơ quơ đầu, giả vờ nghe không hiểu: “Cái gì nha.”

Cô ở xương đùi anh qua lại khởi động, phảng phất như có việc gì vui, vừa dẫm xoa vừa bật cười. Tờ báo trong tay anh đều bị niết nhăn, bên tai hồng hồng, thật sâu than ra khẩu khí.

Anh nhìn hướng phòng bếp, mẹ Vương vẫn đưa lưng về phía bọn họ bận rộn làm việc, anh yên lòng, đang thuyết phục bản thân mặc kệ cô, Quý Thanh Vinh lại bỗng nhiên lùi về chân, chỉ còn lại một đôi giày cao gót lẻ loi dừng ở bên chân anh.

Anh chạy thoát, theo lý hẳn là may mắn, rồi lại có ti mất mát, chỉ ách thanh nhắc nhở cô: “Đi giày vào.”

Quý Thanh Vinh đầu xoay chuyển, tất nhiên hiểu được anh đang dung túng chính mình, liền thuận theo hướng lên trên bò: “Anh giúp tôi.”

Anh nặng nề nhìn phía cô, ánh mắt thâm ảm: “Làm bậy.”

Cô đem chân thả lại đầu gối anh, một chút một chút gõ lên đầu gối anh, hừ thanh: “Anh không giúp tôi, tôi liền không đi.”

Chân nhỏ ở trên quần tây của anh loạn triền, cọ đến lại tô lại ngứa, trên quần đều nổi lên nếp gấp.

Tần Thận đè lại cổ chân cô, bàn tay to hoàn toàn bao lấy chân cô: “Đừng lộn xộn.”

Không biết là đáp ứng vẫn là không đáp ứng, dù sao Quý Thanh Vinh bất động, chống cằm nhìn anh.

Nhìn cực kỳ vô lại, biểu hiện ra bộ dáng tùy người tâm ý.

Tần Thận tất nhiên không đối phó được với cô, chỉ sợ đợi lát nữa có người tiến vào bị phát hiện, đành cúi xuống thân mình, cầm lấy một chiếc giày đeo vào trên chân cô.

Làm sao Quý Thanh Vinh cho phép anh thu phục nhanh như vậy, năm ngón chân của cô lộn xộn, không ngừng ở trên tay anh duỗi ra rụt lại.

Anh cảnh cáo liếc nhìn cô một cái, thật vất vả đeo lên một chân, chiếc giày khác liền bị cô đá xa chút.

Thanh âm anh trầm thấp: “Quý Thanh Vinh ——”

Lần đầu tiên anh kêu tên cô!

Trong mắt Quý Thanh Vinh mang theo kinh dị, tay chống ở bên má, đuôi lông mày dương lên: “Kêu tôi làm gì.”

Tần Thận bất đắc dĩ thở dài, chỉ nói: “Đừng nhúc nhích.”

Anh muốn đi nhặt một chiếc giày khác của cô, lại muốn giữ lấy chân nhỏ đang không ngừng lộn xộn, còn muốn đề phòng người giúp việc bỗng nhiên vào nhà ăn, quả thực vội đến mức giữa trán toát ra mồ hôi.

Cô nổi lên lòng trắc ẩn, nâng nâng má: “Tôi bất động.”

Cô ghi nhận thái độ ngoan ngoãn giúp cô đeo giày của anh.

Tần Thận thuận lợi đeo tốt hai chiếc giày vào chân cô, đem cô nhẹ nhàng buông ra, Quý Thanh Vinh liền thừa dịp mẹ Vương xoay người đưa lưng về phía họ, đôi mắt nghịch ngợm hướng anh chớp chớp.

Anh dời đi ánh mắt, chỉ cảm thấy nếu về sau mỗi ngày buổi sáng đều như vậy, vậy sẽ tiêu tốn không ít thời gian.

Mẹ Vương thấy hai người bình an không có việc gì, một người uống sữa bò một người xem báo chí, trong lòng mang theo điểm vui mừng, thầm than ông chủ ở trên trời hiển linh, phù hộ Tần gia hòa thuận.

Kỳ thật nếu Tần Anh Hoa thật sự ở trên trời có linh, chỉ sợ muốn đánh chết đôi mẹ kế con chồng lσạи ɭυâи này.

Bà cầm lên áo choàng ở một bên đưa cho Quý Thanh Vinh, nói: “Bà chủ, trời lạnh như vậy, đợi lát nữa còn muốn đi ra ngoài, bà mặc nhiều chút.”

Tần Thận thấy cô ngoan ngoãn mặc lên, cũng nói: “Cô mặc thêm một cái nữa đi.”

Quý Thanh Vinh không vui, xưa nay cô vốn không thích mặc mập mạp áo bông khi vào đông, huống chi lát nữa phải lên thuyền tham gia buổi đấu giá, mặc nhiều như thế làm sao có thể hiện ra phong thái tinh tế mảnh khảnh của cô.

Cô không hé răng, mẹ Vương sợ hai người nổi lên xung đột, khuyên nhủ: “Bà chủ, hôm nay rất lạnh, vẫn nên mặc thêm chút đi, vào phòng lại cởi ra là được.”

Quý Thanh Vinh không tình nguyện đáp ứng, bên trong thêm một bộ áo liền thân, bên ngoài khoác áo khoác, thấy Tần Thận nhìn chằm chằm nút thắt trên áo, lại méo miệng cài lên.

Khi đi ra cửa, cô trộm để sát vào anh, kiều khí mệnh lệnh: “Đợi lát nữa anh đưa áo cho tôi.”

Tần Thận nhẹ nhàng lên tiếng, trước cô một bước đẩy cửa ra, giúp cô chắn gió lạnh.

Chờ ngồi vào xe, Quý Thanh Vinh lúc này lại ngại lạnh, hừ thanh: “Đem quần áo cho tôi.”

Anh mặc áo khoác bên ngoài, bên trong còn có bộ âu phục, bản thân anh lại ở nước Anh lâu như vậy, là không sợ lạnh. Anh đem áo khoác cởi ra đặt ở trên người cô, tùy cô ở phía ghế sau cuộn tròn thân mình.

Mặt cô chôn ở trong quần áo, trộm dịch qua một chút, thấy anh không chú ý, đang muốn tiếp tục dịch qua, lại nghe anh ho nhẹ một tiếng.

Quý Thanh Vinh lộ ra đôi mắt, chỉ thấy sắc mặt anh nhàn nhạt, lại hướng cửa sổ xe dịch chút.

Lúc này cô đã ngồi ở giữa hàng ghế sau, thừa dịp tài xế không nhìn thấy, đem bàn tay ở dưới áo khoác đến bên cạnh anh, thấp thấp nói: “Lạnh.”

Đôi mắt Tần Thận nhìn ngoài cửa sổ, tay lại cầm cô.

Quả nhiên lạnh lẽo, bất giác anh niết mạnh tay cô một chút, chọc đến nữ nhân nhẹ nhàng cào lòng bàn tay anh.

Lúc này anh mới mở ra bàn tay, đem toàn bộ tay nhỏ bao ở trong lòng bàn tay, im lặng che lại.

Bây giờ Quý Thanh Vinh mới vừa lòng, khép lại đôi mắt, ngửi hương vị trên áo khoác anh ngủ bù.

Tài xế không nhìn thấy, lại cảm thấy hai người có chút kỳ quái. Trước đây rõ ràng là một đôi lạ lẫm mẹ kế con chồng, tại sao hôm nay nghe ngữ khí trở nên thập phần quen thuộc, dẫn đến khoảng cách cũng gần không ít.