Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Thanh Vũ] Vương Bất Kiến Vương

Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người chủ trì là người hai người quen biết, tên là Mã Bác Hoa, trong giới có rất nhiều phim lần đầu ra mắt đều là do cậu ta chủ trì. Mã Bác Hoa bắt gặp hai người kề tai nói nhỏ, thế là giữ chặt hai người lại, "Hai vị ảnh đế bộ dáng có rất nhiều bí mật nha, muốn cùng mọi người chia sẻ một chút hay không a?"

Vương Thanh và người chủ trì kinh nghiệm pha trò rất phong phú, Phùng Kiến Vũ tự nhiên đứng ở một bên cũng không muốn lên tiếng, chờ đợi Vương Thanh "vẽ đường tròn".

"Không có, đâu còn ai khác so với em ấy đẹp mắt hơn chứ." Vương Thanh mặt không đỏ hơi thở không gấp tự nhiên mở lời, Phùng Kiến Vũ ở một bên trong lòng tự nhủ anh cũng được quá đi.

Mã Bác Hoa biết từ trong miệng Vương Thanh không đào ra được thứ gì, thế là cười cười buông tha cho bọn họ đi vào trong. Các diễn viên khác lần lượt tiến vào thảm đỏ, cuối cùng chính là đạo diễn Đường Duẫn, mời toàn bộ các bạn bè truyền thông tiến vào sảnh chính.

Sau khi tất cả người đều vào sảnh, màn hình lớn bắt đầu phát ra đoạn trailer. Đoạn trailer này không giống với đoạn 1 phút 30 giây trước đó đã được phát trên mạng, là một đoạn trailer dài 3 phút tinh tế hơn nhiều. Chỉ với một đoạn trailer ngắn đã khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy đây chắc hẳn là một bộ phim điện ảnh khí thế ngút trời. Xem xong hết 3 phút trailer ngắn ngủi, bọn họ mới biết được đây không chỉ đơn thuần là một bộ phim điện ảnh, mà là một bom tấn mang đầy tính nhân văn. Trong lúc bộ phim đang được hoàn tất hậu kỳ, các đơn vị phát hành đã sớm bắt đầu chạy khắp nơi móc nối quan hệ, để sắp xếp thêm được nhiều xuất chiếu. Nhưng 《Nhai Sơn》 thật sự làm được những điều mà người khác không làm được, các rạp chiếu phim đã tranh nhau book full vé, loại hiện tượng rầm rộ này đã lâu không gặp qua.

Trailer được chiếu xong, người chủ trì bắt đầu vào công cuộc phỏng vấn, hầu hết phỏng vấn về phim ảnh đều sẽ tương đối khác biệt, rất ít hỏi về những chuyện ngoài lề của bộ phim. Nhưng đây là bộ phim lần đầu tiên kết hợp giữa hai vị ảnh đế Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, còn có thêm Diệp Đồng Trạch làm khách mời, nhìn thế nào cũng thấy bộ phim này có rất nhiều đề tài đáng được quan tâm đến.

"Nghe nói Vương Thanh ở trong phim đã phụ Diệp nữ thần của chúng ta, là do bởi vì gì đây a?"

Vương Thanh chỉ chỉ Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh, "Đều là bởi vì em ấy a!"

Đám đông người hâm mộ ở phía dưới lập tức không khống chế được lý trí, nhao nhao hò hét lên.

Mã Bác Hoa tiếp tục hỏi: "Tại sao là bởi vì Phùng ảnh đế nha?"

Vương Thanh làm tư thế xuỵt, "Việc này phải để phim nói cho mọi người biết, không thể tiết lộ nhiều nha."

"Xin hỏi Đại Vũ đối với chuyện này có gì muốn giải thích không?"

Phùng Kiến Vũ aaa một hồi, sau đó nở nụ cười, hồi tưởng một chút, "Đúng là bởi vì tôi, anh ấy nói rất có đạo lý, tôi không có cách nào phản bác."

Thế là mới vừa mở màn, toàn bộ bầu không khí đã bắt đầu trở nên sôi nổi. Bởi vì đây là một bộ phim lịch sử mảng lớn, Mã Bác Hoa biết bầu không khí cũng không thể quá chệch hướng, thế là rất nhanh dẫn trở về đề tài phim ảnh, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong giới luôn luôn nguyện ý mời Mã Bác Hoa đảm đương vai trò người chủ trì, mọi người đều tự hiểu rõ.

Bởi vì bản thân Đường Duẫn không phải đặc biệt thích phỏng vấn cho lắm, cho nên lần phỏng vấn này được lướt nhanh, khúc nhạc dạo liền đã giảm bớt đi rất nhiều, trực tiếp bắt đầu phát phim.

Phim vừa mở màn, toàn bộ sảnh đều trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người toàn tâm toàn ý chú tâm vào phim.

Đoàn phim trước đó đã tung ra mấy đợt posters, tất cả mọi người đều nhìn ra được quan hệ giữa Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ ở trong phim ảnh vô cùng mơ mơ hồ hồ, trailer chỉ là một chút sơ lược, thẳng đến khi xem được phim, cả đám người hâm mộ đều là ngọa tào(1)!

Cái này là phương hướng gì a, võ lâm minh chủ đùa giỡn giáo chủ ma giáo, giáo chủ ma giáo xuống núi cướp cô dâu, hai người trong rừng truy đuổi, sau đó lại ở cùng một chỗ nâng cốc cười đùa. Người hâm mộ biểu thị một mặt như xuất mộng, chúng tôi mặc dù trong đầu đã nghĩ ra đến hàng trăm hàng ngàn kịch bản khác nhau, nhưng đây chính là quang minh chính đại phát đường a.

Ngay lúc mọi người cảm thấy chẳng lẽ chúng ta là đến xem phim tình cảm, tình tiết bắt đầu tiến vào giai đoạn gây cấn.

Quý Phi Hàn thực hiện đúng lời hứa của mình, theo Tống Thiên tiến ra chiến trường, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền đầy khắp trên mặt biển. Dù đã từng thấy qua không ít cảnh tượng hoành tráng, Quý Phi Hàn cũng không khỏi bị cảnh tượng này làm cho rung động.

Đến đoạn hai người đi đón ấu đế không thành bị yếu thế lui về phía sau, tất cả mọi người xem tựa hồ đều cảm thấy bản thân có thể dự đoán được sự tình sẽ phát triển như thế nào.

Nguyên binh gϊếŧ đến, Lục Tú Phu biết đã không đường có thể đi, hắn quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng, vì phục hưng Tống thất, chúng ta một mực không hề từ bỏ qua chiến đấu, nhưng chuyện đã đến nước này, đã bất lực vãn hồi. Hoàng Thượng là hậu duệ hoàng thất chính thống của Đại Tống, hẳn sẽ quả quyết làm ra được quyết định không bôi nhọ huyết thống của ngài."

Ấu đế gần tám tuổi, thanh âm có chút nghẹn ngào, nhưng lại kiên định đến lạ thường. "Ta minh bạch, làm nhất quốc chi quân, không thể chịu nhục, cảm tạ tả tướng một đường hộ vệ, đời sau lại tạ."

Lục Tú Phu đưa mắt nhìn máu tươi nhuộm đỏ cả mặt biển, lại nhìn đến ấu đế tuổi nhỏ, cố nén nước mắt: "Hoàng Thượng......"

Lục Tú Phu cõng ấu đế, dùng dây lưng gắt gao đem hai người buộc chặt cùng nhau, ngửa mặt lên trời thét dài: "Hôm nay binh bại, ngày khác nhất định chinh phạt các ngươi." Sau đó dứt khoát nhảy xuống biển.

Một số người xem ở hiện trường đã mắt ngấn lệ, sau đó tình tiết chuyển cảnh đến Quý Phi Hàn và Tống Thiên chết bởi loạn tiễn bất phục, thời điểm nói ra lời ước định ở kiếp sau, rất nhiều người hâm mộ đã bắt đầu nức nở.

Phần cuối phim, Văn Thiên Tường bị bắt, ông viết xuống bài thơ nổi danh 《Quá Linh Đinh Dương》(2):

Tân khổ tao phùng khởi nhứt kinh,

Can qua liêu lạc tứ châu tinh;

Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ,

Thân thế phù trầm vũ đả bình;

Hoàng Khủng than đầu thuyết hoàng khủng,

Linh Đinh dương lý thán linh đinh;

Nhân sanh tự cổ thùy vô tử,

Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh!

Bộ phim khép lại ở cảnh này, đèn trong sảnh đợc bật sáng lên, kèm theo là hàng loạt người xem đồng loạt chỉnh tề đứng thẳng dậy, xen lẫn là tiếng vỗ tay đầy nồng nhiệt.

- Hoànchương 50 -

____________________

(1) Ngoạ tào (卧槽 - wocao) đọcđồngâmvớitừ "Tôithao", tươngđồngvới nghĩa ĐM.

(2) Văn Thiên Tường (文天祥,Wen Tian Xiang, 06/06/1236 - 09/01/1283) là thừa tướng nhà Nam Tống, một thi sĩ nổi tiếng và là anh hùng dân tộc của Trung Quốc. Ông cùng với Lục Tú Phu và Trương Thế Kiệt được sử Tàu gọi là "Tống vong tam kiệt" (ba bậc hào kiệt lúc nhà Tống mất).

《过零丁洋》:

辛苦遭逢起一经,干戈寥落四周星;

山河破碎风飘絮,身世浮沉雨打萍。

惶恐滩头说惶恐,伶仃洋里叹零丁;

人生自古谁无死,留取丹心照汗青!

Qua biển Lênh Đênh

Cay đắng do từ một sách kinh,

Bốn năm quạnh quẽ cảnh đao binh;

Bông tung gió: vỡ tan sông núi,

Gió đập bèo: chìm nổi kiếp mình;

Ghềnh Sợ Hãi kể niềm sợ hãi,

Biển Lênh Đênh than nỗi lênh đênh;

Xưa nay hỏi có ai không chết, Hãy để lòng son chiếu sử xanh!
« Chương TrướcChương Tiếp »