Chương 54

Nhìn thấy Vương Thanh lái xe của bọn họ ra ngoài, Hoắc Phàm có chút nhụt chí xoay người, lại nhìn thấy Tần Tang ý vị thâm trường đứng ở phía sau cậu.

"Tang tỷ, đừng làm em sợ chứ." Hoắc Phàm đối với Tần tang vừa tôn trọng lại có chút sợ, Tần Tang làm người đại diện đúng thật là một tồn tại hậu thuẫn rất mạnh, là một người đại diện vô cùng có năng lực, có thể tiết kiệm không ít những sự tình không cần thiết. Nhưng bởi vì người đại diện quá mạnh, cậu ta đồng thời cũng bị quản rất nghiêm ngặt. Hoắc Phàm 19 tuổi đã xuất đạo, hiện tại cũng chỉ mới qua 24 tuổi, tính tình trẻ con rất nặng, phi thường ham chơi. Tần Tang có đôi khi thật giống như là mẹ của cậu ta, đối với việc học cũng như giải trí đều quản rất là nghiêm ngặt. Thế nhưng Hoắc Phàm cũng là một đứa trẻ rất nghe lời, cậu ta luôn rất ỷ lại vào Tần Tang, rất nhiều chuyện đều nguyện ý cùng Tần Tang đàm luận.

Tần Tang ngoắc ngón tay với cậu ta, "Vào đây với chị."

Biểu lộ của Tần Tang có chút nghiêm túc, Hoắc Phàm đi theo ở phía sau trong lòng có chút bất ổn, buổi diễn đêm nay rất thành công, theo lý mà nói không có chuyện gì đáng giá chịu giáo huấn a.

Một đám người ở sát vách vẫn còn đang phóng túng, Tần Tang cố ý chọn một gian phòng khác, phòng ngừa có người quấy rầy.

"Hôm nay cậu nhìn sư huynh của cậu, có chút khác thường." Tần Tang nói thẳng, không có ý định cùng Hoắc Phàm vòng vo, con người của Hoắc Phàm rất đơn thuần, nếu thật sự cùng cậu ta vòng vo, Hoắc Phàm nói không chừng còn không biết người ta đang nói gì.

"Em...... Em chính là lâu quá không nhìn thấy sư huynh mà thôi." Hoắc Phàm không nghĩ đến Tần Tang lại thẳng thắn đến như vậy, có chút chống đỡ không nỗi.

"Đưa tay ra đây!"

Hoắc Phàm nghe thấy Tần Tang bảo mình vươn tay ra, có chút sợ hãi, bị dọa đến khẽ run rẫy, nhưng nhận thấy Tần Tang sắc mặt không tốt, vẫn là vươn tay ra ngoài.

Quả nhiên, bị đánh một cái vào lòng bàn tay, "Nói dối!"

Hoắc Phàm rút tay về, đáng thương nhìn Tần Tang, "Tang tỷ......"

Tần Tang kỳ thật rất thích đứa trẻ Hoắc Phàm này, 19 tuổi thành danh, trên lưng đeo bao nhiêu tai tiếng đàm tiếu Tần Tang tự nhiên biết được. Thế nhưng lẩn quẩn trong cái vòng này nhiều năm như vậy, đứa trẻ này vẫn luôn duy trì tâm tính thiếu niên như vậy, vẫn là bộ dáng ngày đầu gặp cô. Mặc dù Hoắc Phàm tính tình có chút thẳng thắn, tính cách có chút nóng nảy, nhưng làm người vô cùng công bằng, nhìn thấy chuyện không thuận mắt nhất định sẽ nói thẳng.

"Làm sao trước đây chị lại không phát hiện ra cậu đối sư huynh của mình......" Tần Tang đột nhiên ngừng lại, hôm nay Hoắc Phàm khác thường như vậy, là bởi vì Phùng Kiến Vũ đột nhiên đến. "Cậu và Vương Thanh là không thể nào."

Hoắc Phàm nghe cô nói như vậy, tính tình quật cường lại nổi lên, "Em biết sư huynh và Phùng Kiến Vũ đang ở bên nhau, mặc dù mọi người trốn trốn tránh tránh, em chính là đã nhìn ra. Ảnh đế thì đã sao chứ, em còn là ca vương a, em mới không sợ anh ta."

Tần Tang bị cậu ta chọc cười, "Cậu còn không sợ mất mặt, nào có ai tự gọi chính mình là ca vương."

"Em vốn là vậy mà." Hoắc Phàm có chút không vui, "Do thời gian gặp mặt của em và sư huynh vốn không được nhiều, từ khi sư huynh và Phùng Kiến Vũ cùng một chỗ, đối với em quan tâm ít đi nhiều, buổi tối hôm nay còn không cùng em ăn cơm, nhất định phải cùng Phùng Kiến Vũ đi ra sân bay."

Tần Tang xem như nghe rõ, cái cậu bé Hoắc Phàm này căn bản chính là bạn học nhỏ chen giữa muốn giành một bạn học khác a.

"Hoắc Phàm, cậu thật sự cảm thấy cậu đối với sư huynh của cậu là loại yêu thích kia?"

Hoắc Phàm trừng mắt nhìn, "Đương nhiên là phải a, trên đời này đối với em tốt nhất chính là chị và sư huynh mà."

Tần Tang thở dài, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ a, vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của tình yêu là thế nào. Bất quá như vậy cũng tốt, chí ít cậu ta đối với Vương Thanh không phải là loại tình cảm kia, nếu không thật rất khó mà thu xếp.

Phùng Kiến Vũ từ sau khi trở về tiếp tục quay phim, trong lòng một mực có chút ghi nhớ sự tình của Hoắc Phàm, thế là lúc nhàn rỗi không việc gì thì sẽ nghe nhạc của Hoắc Phàm, xem phỏng vấn của Hoắc Phàm.

Mấy cô gái ở cùng trường quay nhìn thấy Phùng Kiến Vũ gần đây đều chăm chú xem tin tức của Hoắc Phàm, thế là cùng Phùng Kiến Vũ hàn huyên, các cô đều rất thích nhạc của Hoắc Phàm, trong lúc nói chuyện đều là tán thưởng.

Phùng Kiến Vũ cũng không chán ghét Hoắc Phàm, có câu nói rất hay, tướng tùy tâm sinh, Hoắc Phàm bất kể nhìn như thế nào, đều không khiến người khác chán ghét nổi. Xem hết mấy cái phỏng vấn của Hoắc Phàm, Phùng Kiến Vũ càng thêm kiên định một ý nghĩ, Hoắc Phàm là một người bạn nhỏ rất thú vị.

Phim của Vương Thanh khai mạc sớm hơn phim của Phùng Kiến Vũ, nhưng thời điểm hơ khô thẻ tre không kém nhau là mấy, hai người trước sau lần lượt trở về Bắc Kinh, Vương Thanh lại mang về thêm một tin tức tốt.

Sau khi hợp tác cùng Trần Quảng Thụ, giao tình giữa đôi bên cũng không tệ lắm, từ sau 《Nhai Sơn》, Trần Quảng Thụ cũng rất muốn tìm Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ cùng hợp tác một bộ phim. Kịch bản trước mắt vẫn còn đang thảo luận, dự định khai máy vào đầu năm sau. Biết được Trần Quảng Thụ muốn tìm mình quay phim, Phùng Kiến Vũ vô cùng hưng phấn.

Khai máy bộ phim này, hẳn là song đạo diễn, Trần Quảng Ngọc cũng sẽ tham gia.

Phùng Kiến Vũ không nghĩ đến sinh thời có thể tham gia một bộ phim cùng do hai anh em đạo diễn bậc nhất này hợp tác, lập tức trở nên hồi hộp vô cùng. Lúc trước Phùng Kiến Vũ chính là quay một phim của đạo diễn Trần Quảng Ngọc, sau đó mới chậm rãi hồng lên, Phùng Kiến Vũ một mực rất cảm kích Trần Quảng Ngọc nguyện ý bắt đầu dùng những người mới như cậu vậy, mới khiến cho cậu càng có thêm nhiều cơ hội. Hai anh em Trần gia đều là đạo diễn, nhưng mười năm gần đây đều chưa từng cùng nhau quay cùng một bộ phim, phong cách giữa hai người cũng không giống nhau lắm, lần này có thể liên thủ, chắc hẳn là một tác động vô cùng lớn.

"Trần đạo có nói là thể loại gì không?"

"Khoa học viễn tưởng...... Đại khái?" Trần Quảng Thụ giữ bí mật rất nghiêm ngặt, nhưng Vương Thanh theo một số câu chữ cũng bắt được một chút tin tức.

Nghe xong là thể loại Soft Sci-Fi(1) Phùng Kiến Vũ càng thêm phấn khích, đại khái mỗi một thiếu niêng đều có một tình cảm nhiệt nhiệt liệt giành cho khoa học viễn tưởng đi.

Thấy được Phùng Kiến Vũ vui vẻ, Vương Thanh thuận thế đem cậu đặt ở trên giường, "Vậy, em đã vui vẻ rồi, có phải cũng nên khiến cho anh cũng vui vẻ vui vẻ không đây, như vậy chúng ta liền có thể cùng nhau vui vẻ vui vẻ a."

- Hoànchương 54 -

____________________

(1) Soft Sci-Fi (Sci Fi “nhẹ”): Rất thoáng với những thứ được coi là “khoa học”. Các quy luật vận hành của thế giới, công nghệ có thể đối nghịch với các quy luật của thế giới thực, hoặc dựa trên những quy luật hoàn toàn bịa đặt không có cơ sở khoa học (miễn sao “nghe” nó có vẻ khoa học để không bị biến thành phép thuật). Soft Sci Fi thường không quan tâm lắm đến cơ chế vận hành, tiểu tiết của các công nghệ trong tác phẩm, đưa ra làm nền và độc giả sẽ phải chấp nhận nó tất nhiên đúng.