Chương 6: Tâm sự của Hiền

Cành cây theo gió đung đưa, va đập vang tiếng xào xạc phát âm lượng hơi lớn kéo Hiền ra khỏi hồi ức cũ, hình ảnh chiếc bánh lửa mặt trời sắp chìm dưới dãy nhà cao tầng đập vào thị giác khiến cô tỉnh táo chút ít. Hít hít mũi lấp liếʍ sự chua xót, cứ nghĩ mình đã buông bỏ không vướng bận vậy mà... chỉ là bề ngoài, bao lâu qua cô tự lừa người dối mình mà thôi.

Cảm giác cả người thật uể oải, nhưng giờ đã trễ, cô không thể vô trách nhiệm vì thứ tình cảm cá nhân trốn việc được. Đứng dậy, Hiền phủi bụi bẩn bám trên quần áo lấy xe đạp về nhà thì bụng vang tiếng rột rột đầy bất nhã. Cô thở dài thầm nghĩ, càng lúc mình càng không có tiền đồ, vì một người dưng ngồi đây ngẩn ngơ đã đành, nhưng cơm trưa cũng không ăn... chả ra sao cả, thật không biết hôm nay mình thở dài bao nhiêu lần, chậc! chậc!.

Đưa hai ngón tay cái ấn ấn mi tâm giảm bớt mệt mỏi, cô động viên bản thân ‘Phấn chấn lên nào! Và quên hết mọi chuyện về người ấy, trước mắt tập trung làm việc mà kiếm tiền mới là tốt nhất.’

Nghĩ đến bụng mãi nhắc nhở 'Tôi đói quá rồi! Không thỏa mãn tôi, tôi cho biết tay.' Nhưng mà, lo cái bụng no trước e vào chợ thức ăn không tươi ngon nữa, các mẹ, các chị tan ca về cùng ùa vào chợ thì có mà... trong vòng một nốt nhạc đồ ăn tươi ngon chẳng còn gì... ghé chợ trước rồi về nấu mì thỏa mãn cái bụng cũng không đến nỗi tệ lắm.

Quyết định xong Hiền tăng tốc đạp xe tiến thẳng đến chợ. Cô ghé sạp người quen chuyên bán giá tốt cho mình mua trứng gà, đậu hũ, cá đối. Rau xanh nhà bán, muốn ăn lấy thoải mái không cần xuất tiền, nói cho oai chứ cũng là tiền mình bỏ ra, được cái giá cả rẻ hơn thôi.

Tối nay Hiền nấu món chay, trên sạp rau còn một củ sen nằm trơ trọi cô nhón về nấu cho thoáng chỗ, củ sen khá mắc, nấu hết quá phí lại không ngon, cô sẽ cắt một phần ba nấu còn lại mai hầm canh xương bồi bổ em trai, lâu rồi cô không nấu canh hầm.

Hiền tính một món xào, một canh và một mặn, rau củ chọn xong cô thảy cho Huy nấm rơm, đậu que, cà tím, cà rốt để em ấy cho vào túi nilon để cô xách về, chực nhớ nhà hết hành tỏi khô cô nói Huy lấy nữa ký bỏ vào túi luôn. Nhìn rau củ cô đưa, Huy biết tối ăn món gì liền nhón ít hành lá và cần tây không cần cô nhắc nhở.

Trước khi về Hiền hỏi Huy.

- Trưa em ăn gì đó?

Huy chẹp miệng trả lời.

- Cơm tấm sườn bì của bà Tám.

Rồi em nhướn mày hỏi Hiền.

- Trưa nay hai ăn gì?

Hiền tính xíu về nấu mì ăn bù, xem như không bỏ bữa trưa, nếu em trai biết cô bỏ bữa lại tru tréo ầm lên bởi cô có bệnh đau bao tử. Huy hỏi, cô trả lời trơn tru y như thật.

- Ăn mì... một mình chị làm biếng nấu nướng, hihi.

Nghe cô nói ăn mì Huy nhíu mày trách móc.

- Chị lại ăn mì nữa, sao không nấu hủ tiếu ăn đỡ nóng bụng hơn không?

Vẫn bị em trai càm ràm chẳng khác nào gà mẹ, biết là nó quan tâm mình nên mới nói vậy chứ ai rảnh hao tâm, tốn nước bọt chẳng được ích gì. Cô ngoài đau bao tử còn dị ứng món mì ăn liền, lâu lâu ăn không sao, ăn liền hai ba bữa bụng dạ đình công liền, có khi phải uống thuốc mới yên chuyện. Hiền cười giả lả cho qua.

- Thì lâu lâu mới ăn không sao đâu... Thôi! hai về làm cơm đây, tối em dọn hàng một mình luôn nhé.

- Dạ hai.

Lúc nãy Huy nhắc nhở chuyện ăn nì nên Hiền sẽ mua bún nấu ăn. Ghé tạp hóa cô mua ít bún, hủ tiếu ăn liền dành những khi gấp gáp có cái bỏ bụng và mua thêm mấy loại gia vị trong nhà sắp hết, lần sau đỡ đi mua.

Nhật không xoay lại, chăm chăm xem tài liệu trong tay trả lời.

- Ừ... khó được có ngày mày nhớ chuyện của tao quả thật cảm động.

Nhật nói xiêng xéo mình, Bảo đính chính lại.

- Cái thằng này, tao luôn là anh em tốt thế mà mày nói vậy á?

Lườm Bảo qua cặp mắt hẹp dài, Nhật liệt thao thao kê tội trạng cho Bảo tâm phục, khẩu phục mình.

- Tao nói có chứng cứ rõ ràng nha mày, không nói chi xa xôi thứ sáu tuần trước thôi... ai nói ghé đón tao làm tao đợi cả giờ đồng hồ rồi phải tự đón xe buýt đi về, rồi bữa mua cơm tối cũng vậy, nói đợi... cuối cùng mười giờ đến nơi tao đành lếch chân què xuống phố mua mì gói nấu, rồi...

Ngoáy ngoáy tai mình, Bảo cười ngu cắt lời Nhật.

- Những lần đó á... đều có sự cố đặc biệt chớ bộ...

Nhật hừ Bảo.

- Nếu không đến được mày nói sớm để tao khỏi đợi... không nói thì thôi, nhắc đến đầu tao chỉ muốn bốc khói, nổi lửa với mày.

Bảo cười hề hề hòa giải.

- Không phải tao xin lỗi rồi à... ngày mai... mai tao đi với mày, hứa danh dự luôn.

- Mai mày có tiết mà.

Bảo trả lời hùng hồn vỗ ngực.

- Để tỏ lòng thành với mày mai tao nghỉ học, không vấn đề gì.

Nhật gạt ngan.

- Thôi mày, giờ chân cẳng tao tốt rồi, tự đón xe buýt đi được, mày lo học cho tốt đi.

Bảo tỏ ra lo lắng.

- Mày đi được không á?

- Được, mày cứ lo hão.

Rồi Nhật tiếp tục quay lại bàn nghiêm túc làm bài tiểu luận của mình.

Bảo chơi game bị thua liên tục vài ván liền, chán nản vất điện thoại một bên ngồi dậy hỏi Nhật.

- Noel này mày về nhà không?

- Không, ngày 24 học về trễ, tao nói ba mẹ ở lại đây đón lễ luôn.

- Năm nay tao được nghỉ, nếu mày không về tao cũng nói ba mẹ ở lại đón lễ thành phố với mày đỡ buồn.

Nhật cười gian, tuy Bảo không nói đang giao kết với ai nhưng cậu biết gần đây Bảo có mùa xuân của mình rồi, mỗi khi nghe điện thoại đều lấm la lấm lét như trộm, mỗi khi nghe điện thoại bí mật ấy xong thì mặt mày rạng rỡ như tắm gió xuân chẳng giấu vào đâu được. Mặc dù kinh nghiệm yêu đương của cậu nữa vời không dám làm quân sư cho ai nhưng xem cái mặt khi thì hớn hở khi thì ngu ngu là biết... nghĩ người ta Nhật nhớ đường tình cảm của mình tự dưng chết non không rõ, cậu không cam tâm. Nhật mím môi thầm quyết định... lần sau về nhà cậu phải tìm gặp Hiền nói chuyện mới được.

Bảo bắt gặp nụ cười gian của Nhật, sau đó thêm vẻ mặt buồn khổ như thể cậu là người làm việc có lỗi tày trời đáng bị thiên lôi giáng sét. Tức khí, Bảo hùng hổ vùng dậy đối mặt truy hỏi.

- Cái thằng này, mày trương vẻ mặt đó là sao hả?

Bị Bảo bắt gặp mình luống cuống, Nhật giả nai tỏ ý không hiểu.

- Mày nói gì đó, bệnh à?

Bảo ôm đầu Nhật trong khủy tay hăm dọa.

- Mày mới có bệnh, đừng giả nai với tao nha.

Bảo dùng sức hơn khiến Nhật bị đau la oai oái.

- Ối! Bỏ tay ra cái thằng này... tao là người bệnh đó nha mày...

- Hứ! Đừng đưa lý do đó với tao... nói nhanh lên không tao vặt trụi tóc mày giờ.

- Á á á... Mày muốn chết rồi!

- Ừ! Đúng vậy đó, xem mày làm gì được tao... Hahaha...

- -- ------ ------

Huy về đến nhà đã hơn sáu giờ tối, Hiền nói em đi tắm còn mình dọn cơm chuẩn bị ăn là vừa.

Huy dựng xe gọn gàng liền vào phòng lấy quần áo vào toilet tắm gội nhanh chóng. Tắm xong ra đã thấy cơm canh nóng hổi dọn sẵn, chị hai đang đợi.

Mâm cơm đủ hương sắc thật kí©h thí©ɧ vị giác với món xào ngũ sắc, trứng cuộn chiên điểm xuyến màu xanh của hành lá cùng tô canh cá thơm phức, ngọt ngào.

Cá được Hiền vớt ra dĩa, thái vài lát ớt và xịt nước mắm luôn, đỡ tốn chén mắm chấm riêng.

Hiền xới mỗi người một chén cơm, hai chị em làm phép thánh, cùng mời cơm nhau sau đó nâng đũa gắp thức ăn lùa cơm.

Bữa cơm của hai chị em như mọi ngày luôn rôm rả chuyện buôn bán trong ngày và những mối hàng ngày mai cần cung cấp.

Ăn cơm xong Huy gọi điện các chủ vựa đặt hàng mai lấy còn Hiền thu dọn bát đũa, dọn dẹp nhà và giặt đồ hai chị em.

Huy hỏi chị.

- Lễ năm nay em tính xin mẹ ở lại đón lễ cùng nhà dì ba, chị thấy sao?

- Ừ, chị cũng định nói với em chuyện này nè. Lúc trưa em thấy chị Mai rồi đó, tụi chị hẹn gặp nhau ngày 25 nên cũng muốn xin ba mẹ đón lễ ở đây.

Huy gật đầu cười.

- Vậy xíu em gọi điện báo ba mẹ một tiếng mắc công họ trông.

- Ừ, em gọi điện trước rồi hẵng gọi điện cho khách hàng, nếu không xíu lại quên khuấy đi.

- Em biết rồi, chị yên tâm.