Chương 6

Diệp Ly là giáo viên tiếng Anh

“Vâng ạ. Cảm ơn cô Diệp.” Tô Quan không từ chối nữa và nhận lời.

Lúc này ngoài cửa văn phòng vang lên tiếng “thùng thùng”, ở bên ngoài truyền đến giọng nói của Quý Ngộ: “Báo cáo.”

Quý Ngộ cầm một bài thi tiếng Anh đến gần bàn làm việc của Diệp Ly.

“Cô Diệp, cô tìm em?”

“Ừ, cô vừa xem phiếu điểm thấy tiếng Anh đối với em là môn khá nặng. Cô gọi em lên nói chuyện một chút. Em đưa cô xem bài thi lần trước.”

Quý Ngộ đưa bài thi qua, ngước mắt nhìn Tô Quan đứng bên cạnh.

Tô Quan đứng đó cảm thấy không liên quan gì đến mình nên nhấc chân chuẩn bị rời đi.

“Tô Quan, đợi chút.” Diệp Ly ngăn cô lại.

“Quý Ngộ, cô vừa xem bài thi của em. Điểm trừ chính là bố cục, đặc biệt chữ viết không được tốt. Cô thấy chữ viết của Tô Quan rất tốt, cũng rất đẹp, nội dung và dàn ý khá ổn. Em có thể học hỏi bạn ấy thêm khi có thời gian.”

“Em hiểu rồi. Tạm biệt cô Diệp.” Quý Ngộ đáp.

“Tô Quan, em nhớ dạy thêm cho bạn ấy.” Diệp Lý quay đầu lại nói với Tô Quan.

“Vâng ạ. Tạm biệt cô Diệp.”

Tô Quan và Quý Ngộ cùng ra khỏi văn phòng.

Phòng học ở tầng dưới, hai người sánh vai bước xuống cầu thang.

Tô Quan cười híp mắt nói với Quý Ngộ: “Đồng chí Quý Ngộ, một ngày làm thầy suốt đời là cha. Hai ta không thể trở thành bạn bè được. Có vẻ như tôi vừa phải làm cha, vừa phải làm thầy của cậu rồi. “

Quý Ngộ cười, lại gần cô, tóc mái lòa xòa trên trán tung bay theo làn gió nhẹ ngoài hành lang.

Anh cười trầm thấp: “Có một học trò đẹp trai thế này, cậu là cô giáo như chắc chắn cảm thấy rất vinh hạnh.”

Tô Quan nhìn anh lại gần, nét mặt từ mờ nhạt giờ đã dần hiện rõ trước mắt cô.

Lông mày anh thanh tú, rõ ràng và sạch sẽ, không bị nhiễm khói lửa nhân gian, giống như nước chanh mát lạnh ngày hè.

Dường như cô không còn nghe thấy tiếng cười ồn ào ở ngoài hành lang giữa các lớp.

Tim đập một lát lại ngừng.

Quý Ngộ quả thực vẫn rất đúng mực, anh không dựa vào quá gần cô.

Nhưng khi đến gần, có một thứ gì đó lạ lùng cào lên trái tim anh, khiến nó ngứa ngáy.

Sau khi Tô Quan nghe những gì anh nói, cô cắn chặt răng vào cánh tay anh rồi chạy về lớp học, không mảy may quay đầu lại.

Chàng trai đứng ở hành lang đầu gió nhìn cô chạy đi, rồi bước xuống dưới, bộ đồng phục đen trắng bay lên trong gió.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Quý Ngộ: Trần Thúc Phàm, tôi chỉ nghĩ là kết giao bạn bè với học bá, cậu lập tức nói Tô Quan là ba tôi, cậu muốn tạo phản phải không?

Trần Thúc Phàm: Tôi thấy vấn đề của cậu là trí tuệ quá chậm phát triển! Chu Bắc Thác đang đứng bên cạnh cậu kìa!

Chu Bắc Thác: Lúc cậu ta nói mấy lời ấy tôi tưởng tượng đã đặt dao lên cổ cậu ta rồi.

Kỳ Tiêu Tiêu: Tôi cảm nhận được trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc.

Tô Quan: Chẳng lẽ chỉ có tôi là người duy nhất nghĩ nên trả lời là ba hay ông sao?