Chương 1: Đoàn tụ

Một chiếc taxi màu đỏ dừng trước cửa khách sạn Kempinski, một người phụ nữ trẻ, có vẻ ngoài đôi mươi, bước ra khỏi xe. Cô mặc chiếc váy cotton trắng giản dị, mái tóc dài được uốn xoăn nhẹ. Vẻ ngoài của cô ấy không lòe loẹt cũng không xa hoa; nó đơn giản, nhưng lại hoàn toàn có thể áp đảo những người khác. Cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, cầm trên tay một chiếc túi xách màu trắng.Kết hợp với một đôi giày cao gót màu đen đơn giản, khiến cô ấy trông giống như một nữ thần đến từ một ốc đảo hẻo lánh và yên bình.

Vẻ đẹp của cô ấy không phải là loại khiến nhiều người phải thốt lên kinh ngạc, nhưng các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy rất thanh tú và dễ nhớ. Cô cho người khác cảm giác như một cơn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua. Trên đời có những người phụ nữ như vậy, nhan sắc không lộng lẫy nhưng vẫn mê hoặc lòng người. Và tình cờ là Hoắc Miện là một trong số ít những người phụ nữ có thể quyến rũ những người xung quanh bằng vẻ đẹp nhẹ nhàng của mình.

"Ôi chao, Hoắc Miện, cô đến rồi! Mau lên phòng Mẫu Đơn ở tầng hai đi. Mọi người đang đợi ở đó, nếu biết cô đến chắc chắn họ sẽ vui mừng khôn xiết!" Ở cửa, những người bạn học cũ phụ trách đón khách chỉ đường cho cô với nụ cười ấm áp. Hoắc Miện gật đầu, cười đáp lại, chậm rãi đi lên lầu hai. Cô không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy một cảm giác khó chịu không thể giải thích nổi dâng lên. Đây là cảm giác đã rất lâu rồi cô không có.

Sự thật mà nói, cô ấy hiếm khi tham dự những buổi họp mặt cấp ba này. Không phải Hoắc Miện khó gần hay cô ấy nghĩ mình không xứng. Chỉ có điều, trong ba năm cấp ba ấy, có một người đã để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm hồn và nhiệt huyết của cô đến nỗi cô đã vô thức trốn tránh tất cả những buổi tiệc như thế này.

Lần này, cô chọn tham dự vì đích thân giáo viên chủ nhiệm cấp ba của cô đã gọi và mời cô. Bà Dao đã hơn sáu mươi tuổi và đã nghỉ hưu từ lâu. Từ những gì Hoắc Miện nghe được, bà ấy đã định cư ở New Zealand cùng con gái một thời gian trước. Nhưng bây giờ, bà ấy không chỉ đột ngột về nước mà còn tổ chức buổi họp mặt này. Hoắc Miện thật sự không có lý do gì để từ chối. Mặc dù cô ấy chưa bao giờ là kiểu học sinh gây sự thu hút cho giáo viên thông qua các thành tích học tập, nhưng cô ấy cũng yêu mến cô Dao và những người bạn học cũ của mình.

Ngoài ra, người đó đã mất tích bảy năm rồi. Anh ấy sẽ không thể nào xuất hiện trong cuộc họp mặt này, phải không? Tự trấn an mình, Hoắc Miện cố nén cảm giác bất an.

Cuối cùng khi cô đẩy cửa vào, bên trong đã có khoảng hai mươi người. Nghe thấy tiếng cửa mở, mọi người nhìn ra cửa, thấy Hoắc Miện đang cười ngượng ngùng.

"Chào mọi người. Đã lâu không gặp" cô chào mọi người.

"Này, đó không phải là cô Hoắc xinh đẹp sao, thật ngạc nhiên cô ấy lại đến tham dự buổi họp mặt này! Bất ngờ thật" một trong những bạn học nữ nói với giọng điệu chế nhạo.

Hoắc Miện ngượng ngùng cười, không đáp. Lúc này, lớp trưởng Hàn Húc đứng dậy, niềm nở chào hỏi: "Hoắc Miện, đã lâu không gặp, mọi người đều nhớ cậu! Dạo này cậu thế nào?"

"Tớ vẫn tốt, lớp trưởng." Hoắc Miện nhìn quanh phòng. Không thấy giáo viên chủ nhiệm, cô không nhịn được hỏi: "Cô Dao đâu?"

"À, cô Dao vừa gọi điện nói bị kẹt xe, cô ấy sẽ tới ngay. Nào, ngồi trước đi."

Hoắc Miện gật đầu. Tìm một góc yên tĩnh, cô ngồi xuống và lắng nghe những cuộc trò chuyện ầm ĩ của các bạn cùng lớp xung quanh.

Đã nhiều năm kể từ khi họ tốt nghiệp trung học, mọi người đã thay đổi. Một số bây giờ đã là doanh nhân nổi tiếng, một số đang làm việc cho chính phủ và một số khác đã đi du học. Nói chung, so với những người này, cô gái từng được xưng tụng là thiên tài với chỉ số IQ 130 lúc này không thể bình thường hơn được nữa.

Sau khi tốt nghiệp trung học, cô từ chối các trường cao đẳng ở thủ đô, khiến mọi người ngạc nhiên hơn nữa là cô nộp đơn vào làm y tá tại một học viện y tế ở địa phương. Sau khi tốt nghiệp, cô được tuyển thẳng vào bệnh viện tỉnh để làm điều dưỡng thực tập, ký hợp đồng 3 năm.

Giờ đây, cô đã có một mối quan hệ ổn định với một bác sĩ thực tập tại khoa mắt của bệnh viện nơi cô làm việc. Mặc dù nền tảng gia đình của anh ấy khá trung bình, nhưng anh ấy còn có một tương lai tốt đẹp phía trước. Hoắc Miện cảm thấy cuộc đời này cô không thể đòi hỏi gì hơn nữa. Cô ấy không mong giàu có và sung sướиɠ, chỉ mong ổn định sự nghiệp và hạnh phúc.

Sau đó, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào lưng cô. Hoắc Miện giật mình quay lại.