Chương 15: Biến cố

Sau đó, cô quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ với một biểu cảm bàng hoàng khuôn mặt. Phải mất một lúc lâu cô mới trả lời: "Tớ còn yêu anh ấy hay không thì còn quan trọng sao? Mọi chuyện cũng đã xảy ra. Không thể quay lại, cũng không thể thay đổi cách mọi chuyện diễn ra."

Chu Linh Linh nghe thấy trong giọng nói của Hoắc Miện có chút u sầu nặng trĩu. Cô cảm thấy thật sự đau lòng cho người bạn của mình.

"Miện,

khi chúng ta còn học trung học, việc cậu và Tần Sở quen nhau đã khiến tớ tin rằng cổ tích là có thật. Cả hai đều là những người xuất sắc như vậy... làm sao lại xảy ra những chuyện như hiện tại?Thật đáng tiếc. Tớ định nói điều này, nhưng cậu không được tức giận. Tớ luôn cảm thấy Ninh Trí Viễn không tốt với cậu. Ý tớ là, hồi còn đi học, cậu đã... "

Hoắc Miện cắt ngang Chu Linh Linh.

"Linh Linh, dừng lại đi. Tất cả đã là quá khứ. Cho dù tớ có còn cảm giác với Tần Sở hay không, thì cũng không đời nào chúng tớ có thể ở bên nhau nữa. Cậu biết chuyện gì đã xảy ra không, chuyện bảy năm trước, nó đã ảnh hưởng đến tớ như thế nào không. Tớ đã mất gia đình rồi. Còn gì tệ hơn thế nữa đây? Tớ thực sự mong rằng người chết khi đó là tớ."

Lúc này, giọng nói của Hoắc Miện nghẹn lại trong cổ họng.

Chu Linh Linh ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Chính sự cố đó đã khiến Hoắc Miện phải giấu đi ánh hào quang rực rỡ của mình, cam chịu trở thành một y tá quèn.

Chu Linh Linh đặt tay lên vai Hoắc Miện an ủi: "Miện,

nghe tớ nói này. Lâu như vậy rồi, đừng tự trách mình nữa. Mấy năm nay không phải cậu cũng đang cố gắng bù đắp sao? Tớ biết rất rõ anh ấy đã ra nước ngoài nhiều năm. Xem xét tình cảm của anh ấy đối với cậu từ phía tớ, tớ không nghĩ anh ấy sẽ biết được chuyện đã xảy ra."

"Thì sao? Anh ấy vẫn là người của Tần gia. Anh ấy thật sự có thể rũ bỏ hết tội lỗi người nhà anh ấy làm sao?" Đôi mắt Hoắc Miện đỏ hoe khi cô hỏi.

"Miện..." Chu Linh Linh dường như muốn nói thêm.

Tuy nhiên, thấy Hoắc Miện gỡ tay cô ra khỏi vai, cô lập tức sững người. "Linh Linh, cậu không cần phải nói thêm gì nữa. Cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ biết cậu muốn nói với tớ những gì cậu nghĩ là tốt nhất cho tớ, nhưng... cậu không thể nào hiểu được những điều tớ đã phải trải qua. Hãy để tớ tự quyết định, được chứ?"

"Được, tớ chỉ hy vọng cậu dù quyết định như thế nào cũng sẽ không hối hận, tớ đã thấy cậu những năm qua khổ cực như thế nào, thật sự mong cậu có thể vực dậy Hoắc gia. Miện của trước đây, cậu sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cậu nữa."

Hoắc Miên cười khổ không đáp.

Cô ấy muốn có một khoảng thời gian vui vẻ ăn chân giò. Tuy nhiên, với vấn đề nặng nề liên quan đến Tần Sở treo lơ lửng trên đầu, cô không còn thèm ăn nữa.

Cô dường như chưa hề đυ.ng đũa chạm vào thức ăn, cô nhanh chóng rời đi.

Trên đường về, cô băn khoăn không biết có nên gọi cho Ninh Trí Viễn không. Suy cho cùng, cô cũng là người sai trước.

Ngay khi cô rút điện thoại ra và định bấm số thì điện thoại lại đổ chuông.

ID người gọi đến hiển thị số của em trai cô.

Cô lập tức bắt máy, "Chí Tân."

"Chị, nhanh lên. Chị đến bệnh viện đi. Mẹ ngất rồi." Đầu bên kia, giọng Cảnh Chí Tân đầy lo lắng.

"Cái gì? Mẹ bị ngất sao? Sao rồi? Bệnh viện nào? Chị đến ngay đây."

"Em đang ở bệnh viện nhân dân số 4, bệnh viện gần nhà. Lên lầu bảy, phòng 709."

"Được, chị đến ngay."

Cúp máy, vẻ mặt Hoắc Miện đau khổ. "Bác tài, xin hãy quay lại đi đến bệnh viện nhân dân số 4!"

Hai mươi phút sau...

Hoắc Miện lao lên cầu thang, xông vào cửa phòng bệnh.

Mẹ cô đang nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh. Khuôn mặt bà nhợt nhạt, bà đang đeo mặt nạ dưỡng khí.

Bên cạnh bà là một cậu bé đang ở độ tuổi vị thành niên mặc bộ đồ thể thao Nike màu đen. Tóc cậu ta hơi dài và các đường nét trên khuôn mặt khá thanh tú.

Cậu ấy là em trai cùng mẹ khác cha của Hoắc Miện, Cảnh Chí Tân.

"Chị, chị đến rồi."

"Chí Tân, mẹ làm sao vậy? Em không phải đang ở trường sao? Tại sao mẹ lại ở bệnh viện?"